CHƯƠNG 12

235 5 0
                                    


Giản Tích phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Hạ Nhiên ra.

"Ai ôi trời ạ!" - Bị đau nên ngũ quan của anh cũng nhăn thành một nhúm: "Thẹn quá thành giận phải không?"

"Còn nói lung tung là cho anh ngủ ngoài đường đấy!" - Giản Tích xoay người đi đến phòng bếp, không thèm để ý đến anh nữa.

Ở phòng bếp cầm nửa ly uống một hơi hết cạn, thấy vẫn không đủ, cô lại rót thêm nửa ly nữa.

Giản Tích cầm ly nước ra bên ngoài chăm chú nhìn một lượt, cửa phòng tắm đã đóng kín, cô cũng không hiểu tại sao nhìn thấy vậy lại nhẹ nhàng thở ra.

Mình đang làm gì thế này, dẫn sói vào nhà sao?

Giản Tích cười tự giễu, lắc lắc đầu, lấy từ trên kệ hai viên vitamin cùng nước.

Hạ Nhiên tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút liền đi ra, mái tóc ẩm ướt còn vương vài giọt nước nhiễu xuống, trên người mặc lại quần áo lúc ban đầu, không chút khách khí nói: "Bác sĩ Giản, giúp thoa thuốc cái đi."

Giản Tích đứng bên cửa sổ, đang trả lời tin nhắn wechat của Đào Tinh Lai, cô nghiêng đầu, giữa chân mày nhăn lại không thể nhịn được nữa.

Hạ Nhiên: "Phía sau bả vai tôi không với tới."

Giản Tích à một tiếng, "Cao 1m88 mà tay ngắn như vậy." Châm chọc thì châm chọc, nhưng đồng thời cũng xoay lại tiến lại chỗ anh: "Thuốc đâu?"

một cái là giảm sưng, một cái làm tan máu bầm, còn một túi là thuốc giảm nhiệt.

Hạ Nhiên hơi tốn chút sức để cởi áo ra, trên da vẫn còn ẩm ướt, đôi chỗ còn vài giọt nước đọng. Da thịt rắn chắc thon dần về phía eo, xương sống lưng hõm thành một đường hình cung tuyệt đẹp kéo dài và bị che khuất sau lưng quần.

Hạ Nhiên có một hình xăm ở thắt lưng, sát bên trong sườn, vị trí này đúng là hiếm thấy.

Giản Tích liếc mắt: "anh cũng theo trào lưu ghê nhỉ, hình xăm là tên cô gái à?"

Hạ Nhiên cười, đem bả vai nhích xuống thấp xuống chút để cô dễ bôi thuốc, "không phải, loại chuyện ngu ngốc như vậy tôi không làm đâu, chỗ đó từng bị thương, để lại vết sẹo khó coi, xăm lên để che lại, dù sao tôi cũng chưa cưới vợ mà."

Giản Tích lại dời mắt nhìn lên, nhĩn kỹ một chút, quả thật có một vết sẹo dài màu đỏ sậm, cô hỏi: "Là vết dao chém?"

"Đại khái là mã tấu dài khoảng một mét." Hạ Nhiên bình thản nói: "Thiếu chút nữa là cắt thận luôn."

Giản Tích dừng tay lại một chút, bôi xong loại thuốc cuối cùng rồi cô mới hỏi: "Những người đó vì sao lại muốn hãm hại tống anh vào đồn cảnh sát thế?"

"Trước kia có chút qua lại."

"anh từng làm việc cho bọn họ." - Giản Tích thật yên lặng: "Hơn nữa không chỉ là động chạm đơn giản như vậy, ân oán còn rất lớn."

Hạ Nhiên cười nhẹ: "Bác sĩ Giản, em từng lăn lộn ngoài xã hội à? Ai ôi... nhẹ... nhẹ một, đau quá, đau!"

Giản Tích lúc này mới nhẹ tay bớt, đứng lên, đi hai bước thì dừng lại.

"Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."

Hạ Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha mặc áo vào: "Em hỏi đi."

"Lần đó ở Tử Đề vì sao anh lại giúp tôi?" - Giản Tích xoay người, mắt nhìn thẳng về anh.

"Muốn nghe nói thật?" - Hạ Nhiên dựa vào sô pha, âm thanh lười biếng: "Bởi vì em xinh đẹp!"

Giản Tích: "..."

Hạ Nhiên thoáng ngồi thẳng dậy, đèn phòng khách nhu hòa, cũng làm mặt anh nhìn mềm mại hơn bình thường rất nhiều: "Lúc ấy nhìn em giận đùng đùng cầm một chai rượu, tôi dám khẳng định em không dám đập vào đầu tên khốn kia đâu, cứ sống như vậy mà bị hắn khi dễ."

Giản Tích siết chặt tay không hé răng.

"Tên trai bao kia họ Lục? A, lòe loẹt, đi ra ngoài làm vịt đực chưa chắc đã chịu được mấy đêm." - Hạ Nhiên cực kỳ khinh thường, " Uống chút rượu vào thì cứ tưởng mình là hoàng đế."

"anh cũng đừng nói anh ta như vậy." - Giản Tích khẽ cau mày, trong lòng vẫn không phục, giải thích giùm Lục Bình Nam: " anh ấy là người rất có tài hoa."

Hạ Nhiên xùy một tiếng: "Biết đàn piano hay chơi bóng rổ giỏi thì là có tài? Nhưng hắn khi dễ em, lãng phí tình cảm của em, mẹ nó, chỉ như vậy thôi cũng đủ đáng ghét rồi."

Giản Tích đột nhiên ngước mắt lên: "Vậy vì sao anh lại thích tôi?"

Ánh mắt Hạ Nhiên cũng không trốn tránh, vẫn nhìn thẳng cô, bình tĩnh nói: "Khi em cứu vợ lão Triệu ở nhà anh ấy, tôi liền nghĩ, người con gái này mình nên yêu."

Giản Tích khẽ run.

Hạ Nhiên nhịn cười, trêu chọc nói: "Đỏ mặt rồi? Chậc, đừng trốn, đỏ đến cổ rồi kia."

Giản Tích nâng cao tinh thần ổn định lại hơi thở và cảm xúc nói: "Tôi không thể cho anh cái gì cả."

"Nhưng tôi muốn, làm sao bây giờ đây?"

"Tôi đây cũng không thể đáp lại tình cảm của anh." - Giản Tích khẽ mím môi: "Đừng lãng phí thời gian của anh vì tôi nữa."

Hạ Nhiên vẫn cười: "Lãng phí hay không là do tôi quyết định."

anh càng thong dong bình tĩnh lại càng làm cho Giản Tích rối rắm: "Tôi là bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh."

"không." - Hạ Nhiên nhìn cô: "Em có thể cứu mạng của tôi."

Giọng điệu nửa thật nửa đùa, nói xong chính anh còn nở nụ cười.

Giản Tích không nói gì, biểu hiện giống như đã chịu đến cực hạn, cô bất đắc dĩ nhún vai, lúc xoay người mặt lại nhăn nhó, trong lòng mặc niệm hai lần: "Ráng nhịn! Ráng nhịn!" - gặp ngay tên dính còn hơn kẹo cao su.

Hạ Nhiên đột nhiên: "Giản Tích, em không thử một lần thì làm sao mà biết."

"Tôi nên biết cái gì?"

"Cảm giác được tôi yêu đó."

Ngũ quan của Hạ Nhiên mười phần thẳng thắng, anh khẽ mỉm cười, đôi mắt nghiêng nhẹ nương theo thứ ánh sáng chiếu vuông góc từ ngọn đèn đứng thẳng kia, hình ảnh đó trong mắt người đối diện như một sự tương phản, trông anh lúc này cực kỳ dịu dàng.

Câu mà anh nói có chút không đứng đắn, nhưng không hiểu sao những lời đó lại như một vết cào nhẹ khẽ trong lòng cô.

cô trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.

[RE-UP] ÁNH DƯƠNG ẤM ÁP - GIẢO XUÂN BÍNH( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ