Từ Kim Ngưu luôn luôn theo châm ngôn: người không phạm tôi tôi không phạm người, người đã phạm ta ta tất phạm người.
Cô không phải không biết sự mờ ám của Chu Lâm, chỉ là cô làm bộ như không biết thôi.
Từ Kim Ngưu cũng không có chuyện gì làm, mỗi ngày đi dạo phố nói chuyện phiếm với ba mẹ chồng, ngày tháng rất nhàn nhã nên dường như quăng hết chuyện của Chu Lâm ra khỏi đầu. Vết thương trên cánh tay Lưu Thiên Yết, thật ra thì không coi là nghiêm trọng, chỉ là một chút ngoại thương da thịt, tựa như anh nói tổn thương nặng hơn trong khi huấn luyện anh cũng đã bị. Nhưng mà anh luôn mượn việc cánh tay có thương tích bảo cô tắm cho anh, còn nói là: vết thương không thể đụng vào nước.
Đối với hành động khác thường của Chu Lâm, lúc ấy Từ Kim Ngưu nửa đùa nửa mỉa mai: "Năm đó sao anh lại yêu cô ta chứ?" Ý là người phụ nữ điên cuồng như vậy, sao anh còn như si như cuồng.
"Năm đó cô ta không phải như thế." mặc dù Lưu Thiên Yết rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận bây giờ Chu Lâm có một loại cảm giác làm cho người ta sợ hãi.
"Rất thuần khiết? Vậy sao năm đó còn bỏ anh?"
"Đừng nói nữa Tiểu Ngưu. Cũng đã qua rồi, em còn nói nữa làmgì." Lưu Thiên Yết rất không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó.
"Chỉ không hiểu một người điên cuồng như thế lúc đầu sao mà ngây thơ được." Từ Kim Ngưu trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, mặc dù sau khi kết hôn, dưới sự giúp đỡ của Lưu Thiên Yết đã sửa lại không ít, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Lưu Thiên Yết không nói lời nào, lông mày chỉ hơi nhăn lại.
Nói thật, ngay cả anh cũng không ngờ, huống chi là Từ Kim Ngưu? Chu Lâm thay đổi rất nhiều, có thể nói kể từ sau khi cô ta ra làm việc, con người đã trở nên xa lạ, không còn Chu Lâm thuần khiết trước kia rồi. Trí nhớ của anh chỉ dừng lại ở Chu Lâm thời đại học, còn Chu Lâm ra làm việc đã không còn là mối tình đầu của anh rồi.
Thấy nét mặt Lưu Thiên Yết, Từ Kim Ngưu biết lần này mình có chút quá mức, ai chưa từng có mối tình đầu, ai chưa từng có trí nhớ tốt đẹp, Lưu Thiên Yết có, cô cũng có, cô không thể khiến Lưu Thiên Yết quên quá khứ, nhưng bây giờ và tương lai là cô, người mấy chục năm sau làm bạn với anh, chỉ có Từ Kim Ngưu cô.Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, thương xót than một tiếng trong lòng, không hề nói về Chu Lâm nữa.
Nhưng cô biết, cô sẽ không tha cho Chu Lâm.
Ngày thứ nhất, điện thoại di động có tin nhắn: cô ta đi khắp trong bệnh viện, hình như rất phiền não.
Còn có rất nhiều hình, đủ loại, có hình Chu Lâm ngủ, cũng có hình cô ta cáu kỉnh, có hình cô ta ở khắp nơi, còn có hình chụp sát mặt. Xen hình, Từ Kim Ngưu cảm thấy rất hài lòng.
Ngày thứ hai, điện thoại di động có tin nhắn: cô ta muốn lao ra khỏi bệnh viện, nhưng bị người ta ngăn lại.
Người phụ nữ trong hình có vẻ mặt như muốn ăn thịt người, làm cho người ta buồn cười nhưng cười không ra được.
Ngày thứ ba, cô ta la to nói lớn, bắt đầu đập đồ ở trong bệnh viện.Vẫn là hình, nhưng lúc này người phụ nữ trong hình dù vẫn dữ dằn, vẻ mặt lại mệt mỏi vô cùng.
Ngày thứ tư, cô ta bắt đầu gọi điện thoại, hình như có hành động phá rồi.
Trong hình, người phụ nữ đang gọi điện thoại, cũng đang tra máy vi tính, còn viết thư nặc danh. Từ Kim Ngưu cau mày, rồi lại giãn ra.
Từ Kim Ngưu vĩnh viễn chỉ trả lời lại một câu: giám thị chặt chẽ, không cho cô ta có hành động quá khích.
Lần đầu tiên, Từ Kim Ngưu có khoái cảm vì là con của cán bộ cao cấp, thân phận khiến cô thấy mâu thuẫn này lại có chỗ tốt của nó. Từ rất nhiều báo cáo được gửi tới, cô biết Chu Lâm muốn hành động, thậm chí muốn gọi điện thoại đến quân khu của Lưu Thiên Yết, nhưng điện thoại này từ đầu đến cuối đều không gọi ra được, cô ta luôn bị theo dõi.
Giai Giai nói, chị dâu, người phụ nữ có da mặt dày thế này, tuyệt đối không thể tha cô ta, được thả ra ngoài rồi cô ta sẽ cắn người.
Đúng, nếu như mình tha cho Chu Lâm, cô ta sẽ từ bỏ ý đồ sao? Người phụ nữ này quá không biết xấu hổ, khi cô ta điên cuồng muốn tổn thương cô, cô cũng đã quyết định đánh ra. Tàn nhẫn không phải thủ đoạn của cô, cô cũng không muốn bị trả thù nhiễm đỏ cặp mắt, nhưng thế giới này, khi bạn nhân từ muốn tha cho người khác, đối phương lại không cảm kích bạn. Từ Kim Ngưu từng có ranh giới cuối cùng, chỉ cần Chu Lâm không làm chuyện tổn thương Lưu Thiên Yết, cô sẽ tha cho cô ta, quên đi hành động quá khích trước đó của cô ta, bởi vì phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, nhưng người phụ nữ này không hề có ý từ bỏ, thì không thể trách cô rồi.
Mặc kệ người phụ nữ này làm gì mờ ám sau lưng, tất cả đều trong suy nghĩ và dự đoán của Từ Kim Ngưu, nên cô từ từ bắt đầu kế hoạch.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn như thường, bình thường đến không thể nhìn ra gì khác thường, nên náo liền náo, nên chơi liền chơi, bọn họ còn đi ra bờ biển. Bờ biển ở thành phố G có phong cảnh xinh đẹp, lữ khách tới đây nghỉ phép hàng năm đặc biệt nhiều, mặc dù thời tiết rất lạnh, gió biển khá mạnh, nhưng vẫn có cảm giác mỹ diệu không nói nên lời.
Còn nhớ rõ Lưu Thiên Yết từng nói với cô, trước đây không lâu nơi này đã từng cử hành một đại hội tỷ võ trong quân khu, lính của anh đã đạt được vô địch ở đây, còn được phá cách đề cử.
Mấy ngày trước Lưu Thiên Yết còn nói cho cô biết, lính của anh đã sắp tốt nghiệp ra trường lính. Cô thật tò mò về người lính đó, kiểu người gì mới được Lưu Thiên Yết liên tục tán thưởng chứ? Nghe nói cậu lính này đã vượt qua tất cả trở ngại, rốt cuộc cùng kết hôn với bạn gái đã yêu nhau nhiều năm của mình, việc này khiến cô nhớ lại cuộc hôn nhân của mình và Lưu Thiên Yết, và mối tình đầu vào năm năm trước.
"Em sẽ gặp được cậu ấy và bà xã ở trong hôn lễ của chúng ta." Lưu Thiên Yết đưa tay mơn trớn mặt của cô, phất sợi tóc của cô ra.
Lúc này Từ Kim Ngưu mới nhớ tới, mặc dù bọn họ đã đăng ký, nhưng hôn lễ bởi vì chưa gặp bố mẹ chồng, cho nên vẫn chưa tổ chức. Mấy ngày trước nghe mẹ chồng muốn làm hôn lễ náo nhiệt, có lúc cô cảm thấy, đăng ký thì tốt, hôn lễ lại thật phiền toái.
Trong điện thoại mẹ Từ nói: "Ngốc, chuyện kết hôn là cả đời, cả đời người phụ nữ chỉ mặc áo cưới một lần, sao có thể qua loa?"
Người già có ý của người già, người trẻ tuổi ý của người trẻ tuổi, thật ra thì chuyện hôn lễ, trừ phiền toái chút, thì cũng khá là hay.
"Cũng đâu cần các con phải làm gì, đến lúc đó con và tiểu Yết chỉ cần đến là được, tất cả đều có mẹ và mẹ chồng con làm hết." Bên tai của cô vang lên lời mẹ nói lúc ấy.
Đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, cô xem số, là chú Vương gọi đến. Chú Vương là cấp dưới trước kia của ba cô, hôm nay cũng đảm nhận chức vụ không nhỏ ở thành phố G. Bấm nghe xong, cô nhẹ nhàng hô một tiếng: "Chú Vương."
BẠN ĐANG ĐỌC
(KIM NGƯU - THIÊN YẾT) CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
FanfictionTác giả: Ám Dạ Lưu Tinh Số chương: 58 Converter + Editor: ngocquynh520 Beta: trangle Nguồn: https://diendanlequydon.com ⚠️ CHUYỂN VER ⚠️