"Anh chưa đi hả, không phải anh trễ học lớp buổi sáng sao?"
Jimin giật mình khi giọng Jungkook đều đều bên tai, khiến anh trở người khỏi chỗ nằm êm ái. Anh với tay mở khóa điện thoại và xem giờ.
"Oh" Jimin thì thầm, anh đờ đẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Anh thực sự đã trễ lớp học sáng, bây giờ là 8:45 sáng. Anh muộn mười lăm phút, nhưng Jimin không thể tự mình rời khỏi nơi anh ấy đang ngồi, trên giường của họ.
Giường của cả hai.
Jimin vẫn nghĩ việc sống với Jungkook , bạn trai hơn hai năm của mình, thật khó tin. Anh thậm chí không thể tin nổi anh lại có bạn trai, chứ đừng nói đến việc hẹn hò với Jungkook , một chàng thơ của trường đại học và là người đàn ông tuyệt vời nhất mà Jimin từng quen.
Jungkook thật sự ngoài tầm với. Anh không lý giải nổi tại sao một người như cậu lại muốn hẹn hò với anh.
"Hey" Jungkook gọi, giọng cậu trầm và dịu dàng. Đoạn cậu quỳ gối trước Jimin, cạnh bên giường của cả hai rồi nắm lấy tay anh.
Jungkook vừa bước ra khỏi nhà tắm, cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần sweatpants, bờ ngực trần cùng làn da hơi ửng đỏ vì cọ xát quá nhiều, mái tóc cậu ẩm ướt rũ trước mắt, giương đôi mắt nâu xinh đẹp của mình lên nhìn Jimin. Từng thớ cơ rắn chắc, nước da rám nắng vừa phải càng khiến cậu đẹp hệt như bước ra từ bìa tạp chí vậy.
Thật đẹp trai, lúc nào cũng thật đẹp trai. Con tim Jimin thắt lại.
Lớp học đầu tiên của Jungkook bắt đầu lúc 10:30, nhưng cậu đã hoàn toàn sẵn sàng tiết học bằng việc tắm rửa sạch sẽ trước đó vài tiếng đồng hồ.
Sau gần một năm sống với Jungkook, Jimin biết được cậu thích hoàn thành tất cả mọi việc trước thời hạn. Không cần biết cậu thức trễ như thế nào, nhưng hôm sau Jungkook vẫn sẽ dậy trước bảy giờ, hoàn thành các thói quen của mình, ăn sáng, tập thể hình, chuẩn bị buổi trưa cho Jimin nếu cậu còn thừa thời gian. Jimin không biết anh có thể hoàn thành đống việc đó như thế nào, khi anh hoàn toàn chẳng có chút năng lượng nào để dậy sớm vào buổi sáng.
"Anh ổn chứ?" Jungkook hỏi, cậu nắm rõ Jimin trong lòng bàn ta. Anh không thể giấu bất cứ điều gì khỏi cậu, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không làm như vậy.Nó là một trong những ngày mà Jimin cảm thấy... buồn, như một mảng lớn bị khoét khỏi tim anh vậy và không có bất cứ thứ gì có thể lấp đầy khoảng trống đó. Nó là một trong những ngày mà những kí ức đáng lí ra anh muốn quên đi nhưng lại trở nên thật sống động và cứ thế kéo anh sâu hơn vào vũng lầy của nỗi buồn. Nó là một trong những ngày mà anh cảm thấy nghi ngờ chính bản thân, khiến anh chết chìm trong sự tự ti. Những ngày như thế này luôn quá đỗi khó khăn cho Jimin, bởi cho dù anh nỗ lực bao nhiêu, anh vẫn không thể hài lòng với bản thân mình, anh biết anh nên cảm thấy may mắn, rằng anh nên cảm thấy vui vẻ vì điều đó. Nhưng không, anh không thể.
"Yeah, anh ổn." Jimin nói dối, cố nặn ra một nụ cười, và thông qua cách Jungkook thở dài, anh biết bạn trai anh nhận thấy nụ cười vừa rồi của anh trông thật giả tạo. Nhưng anh im lặng, luôn là như vậy.
Cậu đứng dậy, ngồi xuống giường cạnh anh, vươn tay vén lọn tóc vàng của Jimin ra sau tai. Anh vừa nhuộm nó tuần trước sau khi do dự cả tháng. Jeongguk đã khích lệ anh, nói rằng anh luôn xinh đẹp dù tóc anh có màu gì đi nữa. Jimin từng thích mái tóc mới của anh, anh từng nghĩ trông anh cũng xinh đẹp đấy chứ, nhưng cái suy nghĩ đó đã nhanh chóng trôi tuột đi tự bao giờ.
![](https://img.wattpad.com/cover/281990948-288-k706426.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
VTRANS_IT'S YOU
Fiksi PenggemarJimin thuyết phục Jeongguk rằng cậu sẽ tìm được người khác thay thế anh, một ai đó xứng đáng với cậu hơn. Truyện dịch đã có sự cho phép của author, vui lòng không đem đi nơi khác. Các bạn bấm vào link g...