Không khí tràn đầy mùi nước tiêu độc làm Tiếu Dương khó chịu, đầu đau như nứt ra, mình chết rồi sao?“Anh tỉnh? Cảm giác thế nào?” là âm thanh khẩn trương của Liệu, ha ha, là Tử Thần đến đón y sao? Y thích vị Tử Thần có tiếng nói y hệt như tiếng Liệu, chậm rãi mở to mắt, liền thấy Hà Cánh Liệu đang lo lắng nhìn mình, y có chút sững sờ, thật không ngờ không chỉ là tiếng mà ngay cả diện mạo cũng giống như đúc.
“Ngươi là Tử Thần?” Y thản nhiên hỏi, không nghĩ đến nghênh đón y chính là một quyền.
“Tử Thần cái đầu anh! Anh phát thần kinh còn chưa đủ sao?” Hà Cánh Liệu giận không thể rống lên, nghe được tiếng kêu đau của Tiếu Dương, hắn lập tức đau lòng nhu nhu ngực Tiếu Dương, quan tâm hỏi: “Đau không?”
Đau quá! Cảm giác này cho y biết, y hình như là còn sống, chỉ là nếu y còn sống thì Hà Cánh Liệu làm sao có thể đối tốt với y như vậy? Chẳng nhẽ người chết cũng có cảm giác đau? “Em… là Liệu?”
“Vô nghĩa…” Hà Cánh Liệu đột nhiên trầm mặt lườm y, sau một lúc mới lo lắng mà mở miệng: “Không phải là anh tự sát nên mất trí nhớ đấy chứ?” không, mất nhiều máu sẽ dẫn đến vấn đề về trí nhớ sao? Hà Cánh Liệu nhăn mày nhăn mặt.
“Anh… không chết?” Tiếu Dương tiếp tục hỏi, y thật đúng là có chút muốn làm rõ tình huống.
“Vô nghĩa! Em cảnh cáo anh! Họ Tiếu kia! Còn dám ngoạn tự sát với em! Em… em…” Hà Cánh Liệu suy nghĩ nửa ngày đều không nghĩ ra biện pháp gì có thể uy hiếp Tiếu Dương, tên hỗn đản này ngay cả cái chết đều có thể đem ra vui đùa thì còn có gì có thể uy hiếp y? Nghĩ đến cảnh hỗn đản này người đầy máu nằm trên mặt đất, tim hắn như bị xé rách! Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này thậm chí ngay cả lúc sinh Tiểu Niệm cũng không thể so sánh được! Sợ hãi ôm chặt lấy Tiếu Dương, đem đầu vùi vào ngực Tiếu Dương, nói: “Dương… đừng làm em sợ… Em không chịu nổi đâu…” (ựa, sao sến thế này =___=)
Cảm giác được Hà Cánh Liệu run rẩy, Tiếu Dương trong đầu mơ hồ nghĩ đến một ít ngắt quãng, y nhớ rõ thời điểm thân mình dần dần lạnh như băng, Hà Cánh Liệu vọt vào rống lớn: “Không” sau đó ấn vào miệng vết thương của y – là Liệu cứu mình, hắn không phải là muốn mình chết hay sao? Vì sao lại muốn cứu mình? “Vì sao lại cứu anh?”
Hỗn đản này không nói còn hoàn hảo, vừa nói lại làm hắn một bụng tức! Hà Cánh Liệu hiển nhiên là cần phát tiết, liên miên cằn nhằn: “Anh tên hỗn đản này! Tôi bị cưỡng gian còn chưa đi tự sát, anh tội phạm cưỡng gian thì tự sát cái nỗi gì? Có lầm hay không? Anh con mẹ nó căn bản là không có quyền tự sát! Đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể trốn tránh tôi! Hỗn đản! Mỗi lần đều không có trách nhiệm như vậy, lần trước cũng thế! Ăn xong không buồn uống nước thanh cổ họng đã đi luôn! Làm hại tôi ở Anh lẻ loi hiu quanh sinh đứa nhỏ! Lần này cư nhiên tự sát! Anh con mẹ nó vô trách nhiệm cũng có mức độ thôi.”
Nhớ tới chính mình khi đó cư nhiên là nam nhân lại sinh con thì khủng hoảng đến mức không tưởng, đến bây giờ hắn còn chua xót, lúc ấy chính mình khát vọng cỡ nào hỗn đản này có thể tìm đến, chính là y thủy chung không có xuất hiện, làm cho trái tim mình đau chết lặng, có phải là tim mình còn chưa chết hẳn, nên cư nhiên dùng cái chết để tra tấn mình!
BẠN ĐANG ĐỌC
TÂN LANG ÁI
Fiksi UmumTác giả: Thu Chí Thủy Edit: Summerbreeze Gửi đến bạn Lam Tập Nghiêm cùng lời cảm ơn chân thành nhất. Thể loại: Đoản văn, sinh tử, H, 1×1, ngược tâm sến súa (như dậm thêm gia vị cho kịch tính thôi à) , HE. (Xưng hô thay đổi tùy theo cảm xúc của nhân...