♪♪♪♪♪

270 30 1
                                    

Jaemin xuất hiện trong trường vào một buổi sáng trời quang đãng, em an tĩnh ngồi bên cạnh tôi, định lấy sách ra.

Tôi giơ tay ra hiệu: "Thưa thầy, em muốn đổi chỗ ngồi được không ạ?"

Động tác lấy sách của em cũng dừng lại trong không trung, tôi chỉ có thể nói ngắn gọn hai từ: "Xin lỗi."

Thế nhưng ở trường né được chứ ở nhà né không được, huống hồ chi phòng của chúng tôi đều cùng tầng 2. Mỗi lần ngó sang nhìn thấy em lạnh lùng không nói câu nào, tôi lại sợ sệt co quắp cả người.

Đêm đó, tôi lên sân thượng rót nước cho Nana uống, trùng hợp nhìn thấy em cũng đang đứng trên đây. Tôi muốn đi đến nói lời xin lỗi, nhưng em đã không cho tôi cơ hội này. Thay vào đó, em hỏi, "Con chim này ở đây lâu chưa?"

"Thật ra, tôi không dám tính tuổi của Nana, vì năm đó nhà nghiên cứu về chim nói với tôi, Nana là con chim yếu nhất trong bầy đàn, bị bố mẹ bỏ rơi, nên tuổi thọ sẽ ngắn hơn bình thường rất nhiều. Tôi nhẩm trong lòng, trả lời em: " Nó 6 tuổi."

Em nhìn chằm chằm lồng chim: "Bạn gọi nó là gì?"

Ban đầu Jaemin hỏi rất nhiều về Nana, cũng đại khái biết Nana hơi ồn ào, ban đêm thường đột nhiên phát ra tiếng động làm ồn, có điều em chưa bao giờ hỏi con chim cổ đỏ này tên gì, tôi cũng coi cái tên Nana như một biệt danh để riêng tôi gọi, không bao giờ nói cho người khác biết.

Nhưng đó là những gì đã xảy ra trước đây: "Nó được gọi là Nana."

Jaemin đột nhiên nhìn tôi: "Bạn có biết họ gốc của Jaemin là gì không?"

Tôi biết rõ họ của em không phải là Choi, vì vậy tôi thường gọi em là Jaemin: "Là gì?"

"Na." Em thốt ra một âm tiết duy nhất."Na." Em thốt ra một âm tiết duy nhất.

Thân ảnh em khuất dần trên sân thượng, rồi lại xuất hiện trước cửa phòng tôi. Em bước vào phòng tôi như trước, không phải để làm bài tập về nhà, mà là để hôn tôi.

Tôi dở khóc dở cười, giây phút hôn môi vẫn thì thầm tên em.

"Na Jaemin."

"Na Jaemin."

"Na Jaemin."

Na, đầu lưỡi dính nhau, tạo ra âm thanh mũi như bị cảm, Na, chỉ cần đọc lên một lần.

Nụ hôn tuổi 15 tuy còn ngây ngô nhưng lại khiến cho người ta khó lòng kiềm chế nổi. Chúng tôi hôn ở cửa sau phòng học, dưới gầm bàn, góc trong nhà vệ sinh hẻo lánh. Tình yêu thời học sinh luôn luôn phải che giấu. Chúng tôi cười lớn né tránh thầy quản sinh, rồi lại lén hôn trộm trên sân bóng rổ khi đối phương không chú ý.

Sang năm lớp 11 chúng tôi được chuyển tới ký túc xá của trường, một phòng ký túc xá có tận bốn người ở, bất tiện hơn là ở nhà. Tôi đề nghị với thầy chủ nhiệm rằng nếu cuối kỳ chúng tôi lọt vào top 5 thì hãy cho hai đứa ở riêng một phòng của ký túc xá.

Tôi vốn là học sinh hạng nhất, cho nên vấn đề trở ngại lớn nhất chính là Na Jaemin, người luôn đội sổ trong lớp. Hệt như hồi còn nhỏ, miệng thì hứa rất hay, lúc đầu em cũng chăm chỉ như gà đổ máu, nhưng chẳng bao lâu sau bởi những ngày ngột ngạt nhốt trong phòng học bài, em cũng bị đánh ngã.

𝐍𝐨𝐌𝐢𝐧 ❥𝐏𝐡𝐢 Đ𝐢𝐞̂̉𝐮Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ