Chương 18: Trận tỉ thí 1

63 9 5
                                    

Gia Luật Tề chậm rãi nằm lên giường, nghiêng người quan sát Trường Ngọc Đường, trong đôi mắt của hắn chứa vài tia do dự. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Á Thất mấy ngày hôm trước, Trương Ngọc Đường võ công lợi hại, nếu như chỉ hạ xuống hai phần độc dược của nhuyễn tâm độc nhất định sẽ khiến cho kế hoạch của hắn không thể chắc chắn thành công, cho nên buổi tối ngày hôm nay trước khi tham gia yến tiệc, hắn đã tự mình hạ xuống ba phần độc dược vào cơ thể của Trương Ngọc Đường. Nhìn thấy Trương Ngọc Đường ở trong yến tiệc hết lần này đến lần khác cố tình muốn vận công, hắn liền lo lắng làm loạn liên tục ở bên cạnh khiến cho y không thể tập trung được, bởi vì nhuyễn tâm độc một khi hạ xuống ba phần độc dược, nếu như càng muốn vận công thì độc tính càng phát tán trong cơ thể nhanh hơn, cảm giác vô cùng thống khổ.

Gia Luật Tề im lặng quan sát người nằm bên cạnh, gương mặt của y rất nhỏ, ngũ quan tinh tế mềm mại, bên dưới khóe mắt trái còn có một lệ chí cực kỳ thích hợp. Hiện tại lúc y ngủ, có lẽ vẫn bị độc tính khống chế, cho nên hai hàng lông mày lúc này cũng phải nhíu chặt lại với nhau không có cách nào giãn ra được. Gia Luật Tề chậm rãi để bàn tay lên bụng y, bên trong cơ thể hắn truyền đến một luồng khí, rất nhanh có một chiếc kim nhỏ sáng bóng được thu lại, cả người của Trương Ngọc Đường liền run rẩy một chút sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Gia Luật Tề biết sự tàn phá của loại độc dược này, ba phần độc dược sẽ làm cho cơ thể đối phương rơi vào trạng thái mệt mỏi, trong người sinh ra hai luồng khí nóng lạnh đối lập nhau không có cách nào có thể khống chế. Gia Luật Tề vừa rồi đã thu lại một kim châm từ trong cơ thể Trương Ngọc Đường trở về, trên người y chỉ còn hai phần độc dược, người luyện võ công như y sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Gia Luật Tề đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Trương Ngọc Đường, người này quanh năm dãi nắng dầm mưa, ở trên sa trường giết địch nhưng dáng người một chút cũng không cao lớn, ngoài đôi tay bị chai sần vì cầm đao kiếm cùng nước da hơi ngăm đen thì còn lại đều không giống với một đại tướng quân đỉnh đỉnh đại danh.

Gia Luật Tề thu tay lại, trong bóng đêm tĩnh mịch thân thủ nhanh nhẹn rời khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng sau biệt viện. Bên trong thư phòng có một mật thất kiên cố, bên trong mật thất nuôi rất nhiều trùng độc, trên mỗi giá sách còn để kèm các loại bình sứ khác nhau.

Gia Luật Tề đi đến cuối giá sách, lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong hộp gỗ đựng một tấm vải lụa đỏ, hắn chậm rãi cầm tấm vải kia lên trải rộng ở trên mặt bàn, thì ra đó là khăn chùm đầu thêu chữ hỉ không ra hình thù lần đó Trương Ngọc Đường tự ý gỡ xuống ném đi.

Gia Luật Tề trầm mặc hồi lâu, khăn lụa đỏ dưới ánh nến càng tỏa ra màu sắc xinh đẹp, ngay cả chữ hỉ khó nhìn kia cũng như nhảy múa ma mị. Ngón tay thon dài trắng xanh của Gia Luật Tề chạm trên tấm lụa đó, chậm rãi sờ theo những đường thêu khó nhìn bên trên một hồi rồi lại gấp cẩn thận để vào trong hộp gỗ đóng lại.

Trong ánh mắt của Gia Luật Tề có một tia biến đổi, trên con đường trả thù này, hắn không được phép phạm sai lầm, không được phép để người khác ảnh hưởng đến hắn. Trương Ngọc Đường chẳng qua chỉ là dẫn dược phù hợp nhất của hắn, hắn đối với người này chiếu cố như vậy là vì y sẽ giúp hắn giải dược, chứ tuyệt đối không có một loại tình cảm vướng bận nào.

Bày Mưu Tính KếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ