Trương Ngọc Đường đường đường là nhất nhất đại tướng quân, ở trên sa trường quen cầm đao giết giặc, lúc này lại có thể ngồi trong xe ngựa đưa tay lên trán của một nam nhân mà xoa nhẹ. Y có cảm giác bản thân mình có phải hay không lại bị tên ngốc kia lừa gạt, nhưng đến khi định thu tay lại hắn liền dùng giọng nói đáng thương mà nói thế này với y:
"Đường Đường, có phải đầu của ta sưng lên rồi hay không?"
Trương Ngọc Đường lạnh nhạt đáp:
"Ngươi muốn đầu ngươi sưng lên lắm hả?"
Gia Luật Tề cười ngốc gật đầu:
"Sưng lên rồi Đường Đường sẽ xoa giúp ta"
Trương Ngọc Đường cảm thấy không khí bên trong xe ngựa có phần bí bách, y nhanh chóng thu tay lại rồi quay đầu sang hướng khác, tiếp theo mở rèm kiệu bên cạnh nhìn xem thử. Cánh cổng vạn thước của hoàng cung càng ngày càng gần hơn, bên trên tường thành có binh lính canh gác, hai con kỳ lân đá uy phong lẫm liệt đặt ở bên ngoài. Hôm nay là một buổi tối trăng thanh gió mát, phong cảnh tại Thiên triều vốn dĩ hữu tình như nước, xinh đẹp như họa. Trương Ngọc Đường bất giác thở nhẹ một hơi, y thật hoài niệm những năm tháng cùng tướng sĩ ngoài biên ải, tuy là cực khổ một chút nhưng vẫn tốt hơn là bị giam lỏng trong kinh thành.
Xe ngựa không được phép tiến vào hoàng cung, hai người Trương Ngọc Đường cùng Gia Luật Tề bước xuống kiệu đi bộ vào bên trong, dọc đường tiến vào trong chính điện, Trương Ngọc Đường có gặp được một số quan đại thần mặc triều phục đi vào, chỉ có điều bọn họ giống như là không muốn nói chuyện với y. Trương Ngọc Đường nghĩ cũng đúng, một là vương gia nhược trí, một là nam thê, hai người hợp lại vẫn luôn là trò cười cho cả kinh thành này.
Nếu như là lúc trước, Trương Ngọc Đường nhất định sẽ nóng nảy tức giận ra mặt, nhưng mà hiện tại y cảm thấy không còn quan trọng nữa, trò cười cũng sớm được lưu truyền rộng rãi rồi, y có tức giận cũng không thể thay đổi được gì.
Gia Luật Mặc có bốn hoàng tử, hiện tại ông ta vẫn còn chưa lập thái tử, vị trí thái tử tương lai theo lý mà nói nên là con đẻ của hoàng hậu, nhưng vị hoàng tử kia lại vô cùng kém cỏi, cả ngày chỉ biết trêu ghẹo nữ nhân cùng nghe đàn hát, tiếng xấu đã đồn khắp cả kinh thành. Gia Luật Mặc vốn là người coi trọng mặt mũi, ông ta đương nhiên không muốn mang tiếng xấu gì, thế cho nên cho dù hoàng hậu ngày ngày ở bên cạnh gây sức ép thì Gia Luật Mặc cũng hết lần này đến lần khác chưa muốn nghĩ đến chuyện lập thái tử.
Trương Ngọc Đường đang bước đi, đột nhiên y cảm thấy người bên cạnh mình bị kéo lại về phía sau, giây tiếp theo đã nghe thấy được tiếng kêu nho nhỏ của Gia Luật Tề:
"A"
Trương Ngọc Đường dừng bước quay sang bên cạnh xem thử, mắt thấy một nam nhân tuổi tác khoảng mười sáu mười bảy, trên người mặc xiêm y màu trắng, chỉ vàng hoa văn được thêu trên vạt áo vô cùng tinh tế, nhìn vào y phục Trương Ngọc Đường có thể xác định được người này chính là hoàng tử.
Tuy rằng Trương Ngọc Đường chưa bao giờ từng gặp qua các hoàng tử, nhưng có nghe được kinh thành đồn đại rằng, đại hoàng tử là con ruột của hoàng hậu, dáng người gầy yếu thấp bé, đôi mắt một mí gian manh, đặc biệt ở dưới cằm còn có một nốt ruồi thật lớn. Trương Ngọc Đường liếc mắt quan sát người trước mặt, đến tám chín phần có thể xác định được người nọ chính là Gia Luật Dung.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bày Mưu Tính Kế
Roman d'amourBày Mưu Tính Kế Tác giả: Giai Nhân Thể loại: Đam mỹ, cổ trang Chuyện nực cười nhất thiên hạ chính là chuyện Trương tướng quân trấn thủ biên ải hiển hách một phương bị gả cho một Cửu vương gia ngốc nghếch nhược trí, đầu óc có vấn đề không được bình t...