Twenty-four

2.8K 192 37
                                    

Khi Taehyung mở mắt ra lần nữa, xung quanh sáng bừng đến khó chịu khiến y phải nhắm chặt mắt lại thêm một lúc lâu. Ký ức cứ mơ mơ màng màng, thần trí bay bổng không rõ mình sống hay chết.

"Tỉnh rồi hả?"

Y khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, là người đã cứu mạng y đây mà.

Seokjin gì gì đó.

Sao hắn lại dám nói tên cho người lạ nghe nhỉ?

"Tôi chưa hỏi rõ cậu đây, bị gì mà sao lại ăn hai phát súng vậy hả?" Hắn nhướn mày hỏi.

Taehyung chỉ ho vài tiếng rồi ngồi dậy dựa người vào thành giường, vai và cả gót chân đều đau muốn chết đi sống lại. Nghe bảo uy lực đạn cảnh sát mạnh lắm, không ngờ bây giờ mình được hưởng tận hai phát.

"Nói nhiều quá"

"Hừ, được cứu mạng mà thái độ lồi lõm"

Seokjin liếc xéo y, sau đó thận trọng nói tiếp.

"Người giám hộ của cậu là ai vậy? Bệnh viện đã lục tung hồ sơ lên vẫn không rõ tên cha mẹ cậu là gì? Người nước ngoài lạc sang đây hay gì vậy?"

Taehyung có chút chột dạ, nhưng rồi cũng chớp chớp mắt khó hiểu. Y biết mình đã đốt sạch các giấy tờ tùy thân để phòng trường hợp như thế này rồi, nhưng chẳng lẽ không ai biết y là đồng phạm của Jimin hay sao.

"À tôi mới xem thời sự hồi sáng, cảnh sát trưởng Seoul và cả phó cảnh sát đều bị giết hại trong rừng gần nơi cậu ngất, cậu cũng là cảnh sát sao?"

Y mở to mắt bất ngờ một chút, vậy là hai cái xác của Namjoon và Yoongi đã được tìm thấy rồi. Mấy tên cớm còn lại không lẽ không nhớ việc y cũng là đồng phạm, hoặc chúng chăm vào bắt Jungkook và Jimin nên không nhớ rõ.

"Tôi không nhớ gì cả" Taehyung quyết định, giả điên ngay lúc này sẽ là phương pháp tốt nhất.

"Đừng có đùa, ăn đạn vào vai với chân mà mất trí nhớ cũng hay đấy" Seokjin nhướn mày nhìn y.

"Tôi chỉ nhớ mình bị vứt ra giữa đường"

Seokjin hơi cau mày khó hiểu, rồi lại thôi.

"À và tôi không phải người giám hộ nên không có quyền ở lại bệnh viện qua đêm, hôm nay quay lại xem cậu thế nào thôi"

"Anh không có gì làm sao?"

"Tôi thất nghiệp mà"

Taehyung im lặng một chút.

"Mất việc, hôm qua định lái xe xuống vực cho chết quách cho xong thì gặp cậu, cũng nhờ việc trông cậu thoi thóp đáng sợ vãi chưởng nên tôi sợ chết luôn" Seokjin vừa nói vừa cười ha hả.

Taehyung bỗng nghĩ người này chắc thần trí không bình thường.

"Mà này, sẵn tiện cậu đến ở cùng tôi đi cho tôi đỡ tiền thuê phòng, tôi cũng đang tìm người ở ghép" Hắn xoay xoay cái chìa khoá trong tay rồi nhìn Taehyung.

Y hơi nghi ngờ người này một chút, nhưng nhận ra mình cũng không còn nơi nào để đi chỉ đành gật đầu.

"Haha, thế tôi với cậu làm bạn tốt nhá, đợi vài tuần nữa xuất viện tôi sẽ đón cậu về nhà thuê"

kookmin - smut 🔞 | StockholmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ