Đã bao nhiêu lần cô đi đến bãi biển này rồi?Nó đã quá nhiều đến nỗi cô không thể đếm được nữa... Cô thường ngồi ở đây, thẩn người và chờ đợi! Cô chờ đợi ai ư? Người cô đợi là chị, Heo Solji, một người con gái đã đi sâu vào trong lòng cô, sâu đến nỗi cô nghĩ bản hân không thể nào xóa nhòa đi cái tên ấy, con người ấy ở trong lòng mình.
Cô không thể hiểu tình yêu là gì cho đến khi gặp lại chị, người con gái thật lạnh lùng, nhưng có nụ cười thật ấm áp. Người con gái xinh đẹp, nhưng lại có vẻ bất khả hòa nhập với mọi người. Tin cô đi, nếu chị đã không cho phép, thì kẻ nào dám đến gần chị? À thì cũng có vài kẻ hồi đại học, nhưng theo cô biết, thì những kẻ đó đều bị chị đuổi đi một cách không thương tiếc. Cò có một tên đã từng bị chị đấm cho gãy sống mũi vì cứ bám theo chị, như thế trông thật đáng yêu phải không? Phải, với người khác thì chị thật đáng sợ, nhưng... cô thì lại thấy chị trông đáng yêu phải biết! Một tình yêu lạ kì mà nhỉ?!
- LE, về thôi! Bố mẹ đang chờ em về ăn tối đây! - Heechul đứng ở đằng xa hét lên với cô.
Trời đã tối rồi sao? Lúc nào nghĩ về chị thời gian cũng trôi qua nhanh như vậy! - LE thầm nghĩ rồi đứng dậy, đến chỗ anh trai mình, cô khẽ cười nói.
- Về nhà thôi, anh trai!
- Tại sao em không thể quên đi cô ta, LE? Người con gái đó xứng đáng để em dành cả đời để yêu sao? - Heechul đột nhiên hỏi cô khi anh thấy đôi mắt cô đã có chút ngấn nước. Mà anh nghĩ, chính cô cũng không phát hiện ra. Chỉ khi nghĩ về cô gái đó, em gái của anh mới buồn như thế! Đã ba năm rồi, cô không thể nào quên đi cô gái đó sao? Em của anh rất tài giỏi, nhiều cô gái, chàng trai cũng để ý đến. Vì cái gì cứ chờ đợi cô gái đó rồi từ chối mọi người? Cô ta cả đời không đến, em gái anh cũng định đợi cả đời sao?
- Em không biết, Heechul! Em chỉ biết được là ngoài Solji ra, em không thể chấp nhận thêm ai khác... Lúc trước cũng vậy, bây giờ vẫn thế! Có lẽ là định mệnh đã bắt em chỉ gắn chặt với chị ấy hoặc là... em điên rồi!
- Chờ một người sẽ chẳng bao giờ đến, em đúng là điên thật rồi, LE! - Heechul nhìn LE ngán ngẫm lắc lắc đầu nói.
- Lần cuối bên chị ấy... em cảm nhận được chị ấy sẽ tìm em. Ừ, có lẽ em điên như thế đấy, hoặc có lẽ em đúng, ai biết được chứ nhỉ? - LE rất thản nhiên mỉm cười nói với anh.
- Anh thì biết đấy, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!! Tỉnh táo đi em gái, nếu muốn tìm, cũng không đợi đến cả ba năm!
- Có lẽ anh đúng, cũng có lẽ anh sai...vẫn là câu đó, ai biết được? - LE thấy thái độ của Heechul cáu gắt quát lên với cô, cô cũng không tức giận mà vẫn mỉm cười, rất thản nhiên nói. Nhưng anh nào biết được, sau cái sự điềm nhiên ấy... là sự héo mòn đến tuyệt vọng, thực sự ba năm trôi qua đã làm cô thất vọng không ít...mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm trôi qua, nỗi thất vọng, niềm tin ấy càng bị bào mòn đi theo năm tháng. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc... cô dành cả đời để đánh cược với cảm giác mơ hồ ấy... cảm giác rằng chị sẽ từ bỏ mọi thứ để tìm cô...có phải cô thật sự điên rồi không?
- Làm bất cứ chuyện gì em muốn...Nhưng đừng để bố mẹ lo lắng cho em.
- Đừng lo, sẽ không có đâu! Khách sạn, nhà hàng vẫn tốt, anh không thấy sao? Em gái anh rất giỏi, anh đừng lo!
BẠN ĐANG ĐỌC
Ahn Ngốc! Chị Yêu Em! [LeSol]
FanficCái quái gì thế này!! Tôi đã có người yêu rồi nhưng sao lại có loại cảm xúc này với em?