I don't want

42 3 4
                                    

Nói thế thôi... chứ thực sự tôi không yên lòng cho lắm, nên độ khoảng một tiếng sau tôi liền rời khỏi bar. Mọi người sẽ chẳng nghi ngờ hay lo lắng khi tôi về sớm thế này, vì đây là thói quen của tôi, tôi vốn không hợp với không khí ở đó.


Ra khỏi quán bar, tôi nhìn quanh. Ừ, em đã không ở đây. Tôi nghĩ mình nên về khách sạn nghỉ thôi. Hmm, em không ở đây thì tốt, sao tôi lại cảm thấy hụt hẫng chứ?


- Này!!! - đột nhiên từ đâu, em từ phía sau hét lên bên tai tôi thiếu chút nữa vật em xuống đất. Tính tự vệ của tôi rất cao, tôi mà không nhận ra giọng em thì mặt em nảy giờ cắm xuống đất rồi.


- Chúa tôi, em muốn làm tôi đau tim đấy à?


- Chị có bệnh tim sao? Xin lỗi...


- Không ...Chẳng phải nói đi dạo biển sao? Đi thôi ! - nói rồi tôi liền đi trước không đợi em đi theo, nhưng em cũng rất nhanh đuổi kịp tôi.


- Bạn gái chị vẫn còn ở trong bar sao? - em hỏi khi chúng tôi đang đi dọc bờ biển. Giờ này bãi biển thật vắng lặng, nhưng cảm giác tốt lắm!


- Thế nào? Muốn nói chuyện với chị ấy sao?... - tôi nhếch môi cười hỏi em.


Thấy em im lặng đi dọc bờ biển đêm. Sự im lặng này thực sự mà nói rất khó chịu, nhưng tôi lại không có cảm giác muôn rời đi.


- Nếu chị muốn, em thực sự sẽ xem mọi chuyện như không có gì. Đừng như vậy...em ghét chị ... như này! - đột nhiên, LE nói khi em nhìn sang tôi và em cười, nụ cười của em vẫn trông thản nhiên như vậy.


- Ừ ...- tôi nghĩ tiếng "ừ" này rất nhỏ và tôi không chắc em có nghe được không? Dù gì đi nữa, tôi vẫn đang bước tiếp nhưng không, ở phía sau, em đang nắm lấy tay tôi, không cho tôi đi xa thêm nữa!


- Chị không muốn, đúng chứ Solji?


- Không...tôi muốn, tôi muốn thế, muốn em quên đi! - tôi cúi đầu nói, giọng tuy hơi thấp, nhưng tôi nghĩ em nghe được nó.


- Không, chị không muốn!


- Buông tôi ra, LE!!! - tôi vùng vằn cố thoát khỏi bàn tay của em, nhưng không được, tay em mạnh khiếp đi được. Đột nhiên, em kéo mạnh tôi về phía em, làm tôi phải ngã vào lòng của em. Thật sự là vậy, tôi đang ở trong vòng tay em, tôi đã cố thoát ra, nhưng kết quả... mẹ nó, thế quái nào tôi lại lơ là bị em gạt chân rồi bị em nằm đè lên tôi? ...đúng như nghĩa đen luôn ý.

- Nhìn em này, chị không muốn, đúng chứ? - em hỏi và lại nở nụ cười. Mà giờ đây nụ cười này đối với tôi em trông thật giống với mấy con nhỏ bất cần, lưu manh.

- Không, tôi muốn! - tôi ngang bướng nói dù em thật sự đúng. Nhưng lí trí tôi không cho tôi thừa nhận điều đó vì nếu tôi thừa nhận, tôi biết bản thân sẽ càng làm thêm tội lỗi với Hani. Tôi không được như thế, Hani đã tin tưởng, đã yêu tôi, tôi không nên làm chị thất vọng như này...

- Thực sự sao, Solji? Bỏ qua cảm giác tội lỗi của chị, nói thật cho em biết được không? - em đột nhiên rất nghiêm túc nói với tôi.

Ahn Ngốc!  Chị Yêu Em! [LeSol]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ