"Đang nhìn cái gì?"
Chính Quốc giật mình ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía anh. - "Không có gì."
Kim Thái Hanh nhìn thấy nón bảo hộ trong tay cậu, cảm thấy có chút quen mắt. - "Em nếu muốn mua liền mua đi."
Điền Chính Quốc cười buông nó. - "Trong nhà đã có, tại sao còn muốn mua?"
"Nhưng mà em nhìn nó rồi ngẩn người đã lâu." - Thuận tay cầm lấy nón bảo hộ kia, thật cẩn thận đánh giá qua một lượt. – "Không có gì đặc biệt, nhưng đỉnh đầu rất đỗi an toàn."
Chính Quốc bật cười. - "Nó vốn chính là nón bảo hộ mà."
"Cười cái gì? Là em rất kỳ quái..." - Thái Hanh nhìn nhìn rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
"Xảy ra chuyện gì?" - Chính Quốc tiếp nhận nón bảo hộ, cũng bắt đầu đánh giá. - "Anh thấy có gì lạ sao?"
"Cùng nón bảo hộ thời đại học của em giống nhau."
Điền Chính Quốc mặt đỏ lên, buông nó xuống. - "Anh còn nhớ rõ?"
"Đương nhiên nhớ rõ."
Chính Quốc gật gật đầu, trực giác định mở miệng hỏi.
Bất quá đến bên miệng vòng vo mấy lượt, lại nuốt vào.
Hiện tại hỏi cũng quá kỳ quái, đó đều là chuyện trước kia, nói gì thì nói, hiện tại hai người đã ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Chính Quốc lại cúi đầu.
Thật là, thời điểm không thể hỏi, nói không nên lời, mà thời điểm có thể hỏi, cũng nói không nên lời.
Thái Hanh nhìn thấy Chính Quốc ngơ ngẩn, có chút suy nghĩ phức tạp nhíu mày.
Rốt cuộc là có việc gì? Anh cũng rất muốn biết.
Bị cậu gạt bỏ ra khỏi đầu óc trong mười mấy phút vừa qua, anh muốn biết đến tột cùng là cái gì đã chiếm cứ hết ý nghĩ của người yêu.
"Chính Quốc?"
"Ân?" - Chính Quốc nâng mắt lên, đối diện một đôi mắt phá lệ nghiêm túc, thoạt nhìn rất đỗi thu hút, làm tim cậu đập rộn ràng.
Thẹn thùng bán thuỳ mắt tiệp, sợ bị Kim Thái Hanh nhìn ra chính mình cư nhiên giống như một đứa nhóc với mối tình đầu, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể làm cho cậu đầu váng mắt hoa.
"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì?"
"Không có gì."
"Nhất định là em có suy nghĩ gì đó, tại sao không nói cho anh biết?"
"Không có gì mà."
"Điền Chính Quốc, em đang nghĩ đến nam nhân khác?" - Kim Thái Hanh đè thấp thanh âm, không phải sợ người khác nghe thấy, mà là điềm báo tức giận.
Chính Quốc kinh ngạc nhìn về phía anh, vừa bực mình vừa buồn cười lướt qua anh đi về phía trước. - "Chịu không nổi."
Quên đi, dù sao cũng đã là quá khứ, hiện tại đã được bên nhau, mới là tối trọng yếu.
Cho dù hỏi ra, nghe được đáp án, nếu không phải chính mình thích, mà là cái đáp án kia, cũng chỉ là tăng thêm phức tạp, phá hư không khí mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Yêu Em
FanfictionĐúng, nếu anh không biết em thích anh thì tốt rồi. . . Đều là lỗi của em, nếu em không nói cho anh biết em yêu anh, anh sẽ không phải chịu hậu quả như hôm nay . . . Hanh, van cầu anh tỉnh lại đi, anh không cần yêu em cũng không sao, anh đi kết hôn c...