Chương 7: Yêu giờ cũng chẳng ích chi

27 0 0
                                    

Hoàng hậu lại mang thai, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào đó. Kim Thái Hưởng dần dần cũng ít tới Nam Thanh cung hơn, cả tháng hầu như đều ở bên Phác Tú Anh.

Hắn là vua, phải giữ vững giang sơn Kim triều, vốn cũng bận rộn. Bùi Châu Hiền gần đây hơi kén ăn, lại ngủ nhiều. Kim Nghệ Lâm có chút lo lắng. Tối, khi nàng đổi trang phục dặn dò Nghệ Lâm định xuất cung. Nghệ Lâm giữ lại, nàng chỉ cười: "Em không phải muốn ta đi khám đại phu sao, ngự y chúng ta mời không nổi, ta đành ra ngoài khám."

Kim Nghệ Lâm hơi lo, bảo nàng đi sớm về sớm, vốn tưởng cung viện lẻ loi lạnh lẽo này không ai để ý đến, nào ngờ buổi tối Tê Phượng cung có thích khách. Phác Hoàng hậu bị thương, trong ngoài cung cảnh giới nghiêm ngặt.

Mặc kệ Điền Chính Quốc hỏi han thế nào, Bùi Châu Hiền nhất quyết không nói mình đã đi đâu. Điền Chính Quốc đương nhiên biết không liên quan gì đến chuyện thích khách, nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Kim Thái Hưởng lo cho Phác Tú Anh, thời gian đâu để ý tới nàng, thế là chuyện này cũng không ai tra tới nữa.

Ngày hôm sau. Kim Thái Hưởng đến, sắc mặt vô cùng tồi tệ. Bùi Châu Hiền sớm đã học được cách đoán biết sắc mặt hắn, ngoan ngoãn đứng sau bóp vai.

"Chủ thượng, thần..."

"Thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường đi Vưu Quốc một chuyến."

"Vưu Quốc?" Bùi Châu Hiền mặt biến sắc: "Tại sao?"

"Tú Anh bị thương, chỉ có Huyết chỉ hoa của Vưu Quốc, mới có thể giúp mẫu tử nàng ấy bình an."

"Chủ thượng, nếu đi Vưu Quốc, cả đi cả về nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng, nếu bệnh cần chữa gấp, e là..."

"Họ sẽ dâng Huyết chỉ hoa tới." Kim Thái Hưởng nghiêng đầu, không nhìn, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Điều kiện là nàng phải tới đó làm khách một tháng." Mãi một lúc sau, Bùi Châu Hiền mới hiểu được câu nói này. Sau cùng, nàng vẫn hỏi một cách ngốc nghếch: "Nhưng Vưu Quốc giờ đã rơi vào tay Thạc Hạo, Thạc Trấn đã chết, hắn sẽ không tha cho thần."

Kim Thái Hưởng không có động tĩnh gì, bởi hắn sớm đã nghĩ đến chuyện này: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

"Nhưng... nhưng.."

Bùi Châu Hiền kéo lấy tay hắn, khi sắp chạm vào, Kim Thái Hưởng lạnh lùng mở miệng: "Không nhưng nhị gì hết, nàng phải đi."

Ánh sáng trong mắt nàng dần dần tan vỡ, chậm rãi buông tay hắn, Kim Thái Hưởng đang rời đi, bỗng dừng bước như an ủi : "Sẽ không sao đâu."

Sau đó quay đi, không ngoảnh mặt nhìn lại.

***

Những người biết nàng đi Vưu Quốc không nhiều, Kim Nghệ Lâm vẫn luôn thắc mắc vì sao đột nhiên nàng phải đi sứ Vưu Quốc, Kim Thái Hưởng cũng không tới tiễn. Khi đi, hắn đang ngồi bên giường Phác Tú Anh, tâm tư rối bời.

Trong đầu hắn toàn là hình ảnh nàng hôm đó. Hắn không dám đến gặp nàng, hắn sợ mình sẽ đổi ý. Không được, Tú Anh nhất định phải bình an, mà Vưu Quốc đã lập cam kết sẽ không hại đến tính mạng .

Nhìn ra ngoài cửa sổ qua bức rèm long phụng, là ngói gác lưu ly chốn thâm cung, sẽ không làm hại tính mạng nàng, nhưng, nàng sẽ phải chịu những giày vò ra sao?

Bùi Châu Hiền cũng đang hướng về phía Tê Phượng cung, nhưng mắt nàng không xuyên qua nổi bức tường thành cao dày này.

"Tướng quân, mời đi thôi." Sứ giả Vưu Quốc thúc giục một cách kỳ quái, ánh mắt Điền Chính Quốc tràn ngập lo lắng. Bùi Châu Hiền vẫn luôn nhìn về cửa cung trống trơn, ánh mắt nàng cũng dần trống rỗng theo.

Kim Thái Hưởng từ đầu chí cuối không hề ngẩng đầu, Phác Tú Anh đang hôn mê, Vương Duẫn Chiêu tiến vào, hắn hỏi nhỏ: "Đi rồi?" Vương Duẫn Chiêu gật đầu: "Tướng quán đứng ngoài cung rất lâu."

"Viết thêm một bức thư cảnh cáo Thạc Hạo, nếu nàng có mệnh hệ gì, trên dưới Vưu Quốc, toàn bộ chôn theo."

Vương Duẫn Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy một Kim Thái Hưởng tàn nhẫn như thế. Hắn không dám nói gì hơn, vâng dạ đáp lời rồi kính cần lui ra ngoài, Kim Thái Hưởng hôn nhẹ lên trán Phác Tú Anh, Tú Anh đã bình yên rồi, nhưng sao trái tim hắn vẫn đau như cắt?

***

Buổi tối Kim Thái Hưởng vốn nghỉ lại Tê Phượng cung, nhưng đêm khuya tỉnh giấc, hắn không buồn ngủ nữa. Nhẹ nhàng đứng dậy, Vương Duẫn Chiêu đang hầu bên ngoài, thấy hắn đi ra không dám nhiều lời, âm thầm theo sau.

Chân bước lơ đãng, đến Nam Thanh cung lúc nào không hay. Chỉ là chốn cung viện thâm sâu này giờ không còn sáng đèn ban đêm, lặng im vắng vẻ như những nơi khác. Phải rồi, nếu người hắn nhớ thương không còn ở đây, liệu ai sẽ thắp những ánh sáng đợi chờ?

Không biết vì sao, hắn chợt nhớ tới quãng thời gian hai người còn chinh chiến bên nhau. Thì ra trong chớp mắt đã xa xôi như vậy. Điền Chính Quốc đang dẫn người đi tuần, nhìn thấy vị đế vương, ánh đèn đơn độc, hắn đứng trong tối đêm giá lạnh, không nhận ra đang trong tâm trạng gì.

Phác Tú Anh tỉnh. Mọi việc vẫn y xưa, nhưng người bên cạnh nàng ta không còn được an giấc như trước. Hắn không tiếc giá nào phái rất nhiều tình báo, mật thám thâm nhập vào Vưu Quốc, nhưng đều bặt vô âm tín. Cứ bước vào trong thành Vưu Quốc, tất cả đều mất dấu.

Nàng, yên lặng vô thanh y như sự tồn tại của mình. Gần đây hắn luôn nhớ đến nàng, cũng không phải nhớ về những chuyện khắc cốt ghi tâm. Đó là đêm đầu trong quân trướng hắn, 1òng muốn chối từ nhưng vẫn đón nhận, là trên chiến trường với mũi tên xám bạc ý chí hăng say, là bóng giương cung tựa song cửa Nam Thanh, là Trấn Nam Sơn nàng cúi đầu cố sức dùng tay trái nặng nề chỉnh trang y phục. Tất cả đều bình thường như nước chảy, nhưng sao vẫn cứ trôi nổi trong tâm can hắn không thôi?

A Hiền, giờ nàng đang nghĩ gì?

Phác Tú Anh sắp xếp rất nhiều tiết mục mua vui, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ chân hắn. Nhìn bóng lưng hắn thấp thoáng xa xa. Phác Tú Anh đột nhiên sợ hãi, nàng ta chợt mất hết tự tin, nam nhân này có còn là người coi nàng là cả thế giới như lúc trước hay không?

Không, ít nhất, giờ ở trong trái tim hắn đã có thêm hình bóng khác, dù cho hắn nhất quyết không chịu thừa nhận.

***

Kim Thái Hưởng vẫn không thể ngăn bước chân đến Nam Thanh cung. Kim Nghệ Lâm đang quét dọn cả cung điện lớn, nhìn thấy hắn hồi lâu mới miễn cưỡng quỳ xuống, Kim Thái Hưởng cũng không so đo với nàng. Nơi đây hoa cỏ không xanh tươi nở rộ như những nơi khác, đứng lại một lúc, hắn thấy lòng mình cũng trống rỗng như chốn này.

"Hoàng thượng, Kim Nghệ Lâm có thể hỏi người một câu không?"

"Nói."

"Người có biết điều bất đắc dĩ nhất của một Tướng quân là gì không?"

Kim Thái Hưởng nhìn ngắm nắng vàng len lỏi qua sân, giọng hắn thảng thốt: "Cửa ải cuối tan, thư hàng đưa tới, gió tắt lửa rụi, khói báo lụi tàn. Tướng quân vùi thây."

"Lần đó, khi cánh cửa Lạc Liêu thành mở ra, Thạc Trấn Tướng quân dẫn theo thuộc hạ chạy trốn, Bùi Tướng quân đứng trên tường thành cao cao. Lúc ấy, Bùi Tướng quân mặc váy dài màu trắng, xung quanh hơn mười vạn tướng sĩ hô vang rầm trời, tên Bùi Tướng quân được xem là khẩu hiệu của sự thắng lợi, tuyệt đối không ngoa. Nhưng ngài ấy chỉ đứng đó hỏi nô tì, Nghệ Lâm, em có biết điều bất đắc dĩ nhất của một Tướng quân là gì không?"

Kim Nghệ Lâm dừng tay, thôi không lau lan can nữa: "Hoàng thượng,Nghệ Lâm chỉ là một nữ tử bình thường, không có tài năng, tấm lòng, khí phách như Bùi Tướng quân. Nghệ Lâm chỉ biết người đã bẻ gẫy cánh của một con diều hâu nuôi như họa mi trong lồng sắt. Nhưng diều hâu, lại không thích hợp ở trong lồng sắt của họa mi chút nào."

Buổi tối bị ác mộng làm tỉnh giấc, Kim Thái Hưởng khoác áo, Vương Duẫn Chiêu cẩn thận hầu hạ. Hắn muốn uống rượu, mới hết một bình, hắn đã ho sặc sụa, hồi lâu mới mở miệng: "Vương Duẫn Chiêu, nàng đang gọi ta."

"Hoàng thượng, người nói ai?"

Kim Thái Hưởng tóm lấy cổ áo hắn, siết chặt tới mức hắn suýt nghẹt thở: "Nàng đang gọi ta."

Thế là, Vương công công cũng hoàn hồn lại: "Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi. Bùi Tướng quân đang ở Vưu Quốc, nếu có gọi, người cũng không thể nghe thấy được."

"Nhưng ta nghe thấy, nghe thấy rõ ràng!"

"Vâng vâng, Hoàng thượng, người bình tĩnh, nô tài sẽ lại phái người thăm dò tung tích Bùi Tướng quân."

"Một lũ vô dụng."

"Dạ, nô tài đáng chết."

"Cút."

"Vâng... vâng..."

Kim Thái Hưởng một mình độc ẩm, A Hiền, không phải ta nhẫn tâm, nhưng nếu không cẩn thận, Tú Anh sẽ một xác hai mạng. Đừng sợ, sau khi nàng trở về, ta hứa sẽ bù đắp thật tốt cho, có được không?

Kim Thái Hưởng gặp một vị đại phu đến đưa thuốc ở cửa Nam Thanh cung, tay cầm yêu bài của Nam Thanh cung tìm Bùi Tướng quân. Hộ vệ nói với Ông ta Bùi Tướng quân đã đi sứ Vưu Quốc rồi. Ông không tin, giằng co một hồi, lôi cả Kim Thái Hưởng vào cuộc cãi vã.

Vương Duẫn Chiêu thấy gần đây Kim Thái Hưởng đặc biệt đế ý tới tất cả những chuyện liên quan đến Bùi Tướng quân, nên cũng không dám cản. Kim Thái Hưởng đón lấy gói thuốc trên tay ông ta, chau mày, thuốc gì trong cung không có? Sai Vương Duẫn Chiêu đem thuốc vào trong Nam Thanh cung, hắn quay người: "Bùi Tướng quân đã đi sứ nước khác rồi, ngươi hãy về trước đi."

"Bùi Tướng quân đi sứ thật sao?" Phó đại phu không dám tin, ngập ngừng một lúc nói: "Nhưng Tướng quân đã mang thai gần ba tháng rồi."

"Ngươi nói sao?" Kim Thái Hưởng tóm lấy cổ Phó đại phu, ánh mắt đỏ vằn như con mãnh thú đang muốn ăn thịt người: "Ngươi nói cái gì?"

Phó đại phu không nói lại lần thứ hai, nhưng hắn biết mình đã nghe rất rõ ràng.

***

Thạc Hạo ngồi xổm trên mặt đất, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lạnh lùng đón nhận ánh mắt của : "Ngươi nghĩ ngươi là kẻ đáng thương nhất thiên hạ này phải không?"

Nàng không nói gì. Hắn túm tóc dựng nàng lên: "Nhưng Bùi Châu Hiền, ngươi chết đúng người đúng tội." Bùi Châu Hiền không trả lời hắn, chỉ đưa tay siết chặt lấy vạt áo xộc xệch trước ngực, cõi lòng như thắt lại, càng lúc càng khó thở, tim đập cũng trở nên yếu ớt.

Kim Thái Hưởng, trái tim ta sắp chết rồi, nó đã không còn đập nữa. Từ nay về sau, có yêu nữa cũng chẳng ích chi... có yêu nữa cũng vô dụng...

"Ngươi khóc đi, vì sao không khóc?" Thạc Hạo nhìn rất kỹ, hòng dò xem thái độ biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng nàng không có nước mắt. Nàng đang cười, nhưng nụ cười kia còn khiến người ta xúc động hơn là khóc: "Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi trước giờ ta vẫn nghĩ đó là nam nhân của ta." Giọng Bùi Châu Hiền trầm thấp, câu tiếp theo, nhỏ gần đến mức không thể nghe thấy: "Nhưng sau này mới phát hiện ra, người đó là chủ nhân của ta, chỉ là chủ nhân."

Cơ thể nàng đã chịu đựng đến mức cực hạn, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Đây là điều Kim Thái Hưởng luôn yêu cầu đối với thuộc hạ, chịu đựng đau đớn trong trạng thái tỉnh táo nhất.

"Ta rất muốn giết ngươi, Bùi Châu Hiền." Hạo Thạc nắm chặt kiếm trong tay, lại từ từ buông ra: "Nhưng ta sẽ không làm vậy, ta muốn ngươi mãi mãi nhớ đến khoảng thời gian này, đó là cái giá ngươi phải trả cho sự ti tiện của mình."

Một tháng sau, Vưu Quốc trả Bùi Châu Hiền về. Kim Thái Hưởng phái Điền Chính Quốc đi đón nàng, Vương Duẫn Chiêu ngập ngừng hỏi: "Hoàng thượng, người không đi sao?"

Ngón tay Kim Thái Hưởng như bấm sâu vào lan can trạm trổ sơn hoa đỏ. Hắn muốn đi, đương nhiên muốn đi, nhưng hắn không biết phải đối diện với nàng thế nào...

Bùi Châu Hiền lặng lẽ trở về phủ Tướng quân, không cho bất cứ ai đến gần. Kim Nghệ Lâm cảm giác có gì đó khác lạ, đuổi hết tất cả các đại phu ra ngoài.

Trong cung phái ngự y đến, nhưng ngay cả cửa phòng của nàng cũng không bước qua được. Nghệ Lâm cũng phải đợi đến tối, khi nàng ngủ say mới vào, vén màn lên kinh hãi, một người đang sống sờ sờ nhưng trông không giống người.

Kim Thái Hưởng cũng đợi tối mới đến, Vương công công đã chuẩn bị xong xuôi.

Đứng trước cửa phòng, hắn ngập ngừng như lâu ngày trở về cố hương, do dự hồi lâu không dám gõ cửa. Kim Nghệ Lâm cũng không có thiện cảm gì, nàng thậm chí còn cho rằng hắn do dự như thế, e đã làm chuyện gì có lỗi với Tướng quân.

Kim Thái Hưởng nhẹ nhàng mở cửa. Nàng đang say giấc, nhưng trong mơ cũng không yên, mắt nhắm chặt, lệ thấm gối. Hắn cởi y phục lên giường, khẽ ôm nàng vào lòng. Bùi Châu Hiền tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau, nhưng không biết mở lời thế nào.

"Chủ thượng, nó rất sợ. Mỗi ngày, nó đều nói với thần nó rất sợ."

"Ai?"

[Chuyển ver] Vrene ✡ Phế hậu tướng quânWhere stories live. Discover now