Chương hơi ngắn, nếu vui tối tôi lên tiếp.
"Sự đau đớn này... Lâm Mặc... em ơi..."
AK ôm ngực thở mạnh. Đằng sau anh, kẻ địch có súng vẫn đang truy đuổi ráo riết. AK lăn thẳng xuống một quãng dốc, lách mình vào sau một thân cây to. Lâm Mặc đã chết. Bọn họ đi tìm cứu hộ để cố cứu sống một thành viên, nhưng lại khiến một thành viên khác chết. AK Lưu Chương, mày thật vô dụng! Mày không thể bảo vệ nổi Lâm Mặc. Giờ thì mày sẽ hoặc chết, hoặc sống không bằng chết. Mày còn có thể đối diện với nước mắt của bé út, khuôn mặt bàng hoàng của Tiểu Cửu và sự tan vỡ bị che đậy vụng về của Lưu Vũ ư?
Bỗng, một cảm giác hiện hữu rõ ràng trong không khí đánh úp thần kinh AK. Anh hoảng hốt siết chặt hung khí trong tay. Không có tiếng động, không có sát khí, nhưng thứ gì đó giống như một u linh đang kè kè sát bên.
"Đừng lên tiếng, cố gắng di chuyển về phía Bắc. Nhanh."
Âm thanh như thể ở sát bên cạnh vang lên. AK phải bịt miệng để ngăn không cho tiếng kêu kinh ngạc phát ra. Anh nghĩ thầm: "Bá Viễn? Anh đang ở đâu?"
Âm thanh kia đáp lại, dù AK chưa hề nói thành lời:
"Cách em khoảng 600 mét. Nhanh lên AK. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta."
"Nhưng... làm thế nào anh lại thần giao cách cảm được với em vậy?"
.
"Soạt."
Đôi chân đang chạy như bay đứng sững lại. Bá Viễn gần như gục xuống, phải chống tay vào thân cây gần nhất để lấy lại thăng bằng. Tim anh đập như trống trận, nhưng sự đau đớn thực sự lại đến từ một bộ phận mà anh chưa từng nghĩ là có tồn tại trong cơ thể. "Hạch" của pack, thứ mà những người có pack từng truyền tai nhau. Khi có ai đó trong pack mất đi, "hạch" sẽ truyền đến tín hiệu thống khổ. Cảm giác này như thể có một nội tạng trong cơ thể anh bị người ta thô bạo xé đứt, đau đến mức khiến beta liên kết dày dạn kinh nghiệm muốn gào thét.
"Hạch" cũng nói cho anh biết rõ danh tính người đã mất. Alpha chữa lành, Lâm Mặc đã hi sinh.
Nếu như Bá Viễn, hoặc bất kì thành viên nào của INTO1 còn sống sót khỏi trò chơi kinh dị này, cả đời họ sẽ không còn ngửi thấy hương táo đỏ nữa. Bất kể là mùi hương tin tức tố, hương thơm tự nhiên hay nhân tạo. Mùi đó đã biến mất, không còn một dấu vết trên đời, cũng giống như sự ra đi không lời từ biệt của người anh, người em họ từng gắn bó.
Vài giây thống khổ đó của Bá Viễn đủ để hai kẻ theo đuôi bắt kịp anh. Tên chắn trước mặt anh cầm trong tay một lưỡi katana Nhật dài thượt, lóe ánh sáng sắc lạnh. Tên chặn lối thoát phía sau thì cầm hai dao găm, thủ thế vững như bàn thạch.
"Chậc chậc, sao tự dưng dừng lại thế, không chạy nữa à? Bọn tao còn nghĩ mày sẽ thoát được cơ đấy?"
"Nhìn nó vật vã đau khổ kìa, không thấy sao? Tao nghe nói bọn có pack sẽ cảm nhận được sự mất mát khi trong pack có đứa tèo. Nom cái mặt nó thì hình như bọn bên kia thành công rồi đấy."
"Chết bao nhiêu đứa rồi nhỉ? Haha, nếu lúc đó mày không lệnh cho chúng nó tản ra thì khéo giờ còn được chào người anh em xấu số lần cuối. Cảm giác ra lệnh cho em mình đi chết thế nào hả, phó đội trưởng?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Drop][INTO1][ABO]Pack
FanfictionCouple: Santa x Rikimaru, AK x Nine, (một chút) Mika x Kazuma, bùng binh ba đứa út Châu Kha Vũ x Trương Gia Nguyên x Patrick. Ở đây OT11, bạn anti ai tôi cũng mời bạn lướt. Cảnh báo: Truyện máu me, không ma quỷ kinh dị nhưng u ám. Tác giả Sou tấu h...
![[Drop][INTO1][ABO]Pack](https://img.wattpad.com/cover/276622612-64-k774672.jpg)