"Bạn nhỏ ơi, người nhà chưa đến đón em à?"Lưu Vũ ngơ ngác ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, đưa mắt nhìn gã trai người Nhật đang cố gắng bắt chuyện với mình. Dĩ nhiên là em chẳng hiểu gã nói gì cả, cho đến khi gã bật cười rồi chuyển sang nói chuyện bằng tiếng Trung. Thứ tiếng Trung do chính em dạy cho gã, dạy hơn nửa năm nay rồi nhưng đối phương vẫn chưa phát âm cho chuẩn chỉnh được.
"Santa anh đừng đùa nữa"
Santa cười xoà, vung vẩy trước mặt em một tấm bảng ghi hai chữ "Lưu Vũ" theo phong cách graffiti, xung quanh là hình vẽ vài chú cá và bọt khí nho nhỏ bằng hai màu cam và xanh. Kiểu bảng tên mà các nhà xe hay đem ra sân bay để đi đón người, có điều thế này thì chẳng giống đi đón một cậu trai hai mươi mốt tuổi gì cả, mà giống đi đón một bé con học sinh tiểu học hơn.
Lưu Vũ phì cười đưa một tay đấm nhẹ vào mạn sườn đối phương. Nắm tay em nhỏ xíu lọt thỏm vào áo khoác măng-tô màu xanh đen của Santa, dĩ nhiên chẳng đủ để làm đau ai cả, chỉ khiến Santa cười lớn hơn, rồi vòng cả hai tay ôm chầm lấy em.
"Chào mừng em đến Nagoya"
Mùa thu. Sân bay quốc tế Chubu tọa lạc trên một hòn đảo nhân tạo ở vịnh Ise, cách thành phố Nagoya khoảng 50km về phía Nam.
Santa vừa kéo hành lý cho Lưu Vũ, vừa luôn miệng giới thiệu cho em cách bố trí trong sân bay. Đúng với những gì Lưu Vũ tìm hiểu, bên kia sảnh đến là ga tàu cao tốc đi vào thành phố. Nghe nói tàu cao tốc ở Nhật vừa sạch đẹp vừa đúng giờ đến từng phút, Lưu Vũ ngỏ ý muốn trải nghiệm thì Santa đã vội gạt đi. Trời đẹp thế này không nên chui vào mớ hộp sắt chạy dưới lòng đất ấy, anh bảo, để anh đưa em đi.
Thế là Lưu Vũ ngoan ngoãn ngồi yên vào ghế phụ ô tô, ngoan ngoãn để Santa nhoài người sang thắt dây an toàn cho mình. Anh lái xe, còn em đưa mắt ra ngoài khung cửa, ngẩn ngơ ngắm nhìn trời biển trong xanh. Santa nói đúng, cảm giác ngồi xe trên cây cầu dây văng thật dài đi ngang qua vịnh biển thật không gì sánh được. Gió thu lành lạnh, mùi biển nồng nàn, nắng nhỏ giọt vàng ươm. Lưu Vũ cảm thấy cơn jet lag đang dần lùi bước.
Jet lag, vì Lưu Vũ vừa từ Mỹ bay đến đây.
Chuyện kể ra thì khá dài dòng. Đại khái là Lưu Vũ có một lịch trình hai tuần ở Mỹ. Chuyến bay chiều đi từ Trung Quốc đến Mỹ thì quá cảnh ở Hàn Quốc, nhưng chiều về thì sẽ quá cảnh ở Nhật. Vừa nghe đến đây Lưu Vũ đã nảy ngay ra ý định kéo dài thời gian quá cảnh một chút, đến Nagoya thăm Santa, vì vừa hay đó là dịp anh nghỉ phép về thăm nhà.
"Quá cảnh không quá 72 giờ thì không cần xin trước visa nhập cảnh, đến sân bay xin visa quá cảnh tại chỗ là được"
"Sao em biết cả chuyện đấy thế"
"Vì người ta tìm hiểu kĩ rồi" Lưu Vũ cười khì khì thông báo với Santa.
Lưu Vũ lên kế hoạch sắp xếp mọi thứ thì rất nhanh, nhưng đến gần ngày đi thì lại đâm ra bồn chồn. Ban đầu em chỉ nghĩ đến việc làm sao để sớm gặp lại Santa sau hai tuần ở Mỹ, thế nên khi Santa ngỏ ý mời em đến ở nhà mình, Lưu Vũ mới ngẩn người phát hiện ra mình đã quên mất điều gì. Lưu Vũ đâm ra lo lắng, tiếng Nhật của em không tốt, cũng chưa biết nên tặng quà gì cho gia đình người ta, hơn nữa quan trọng nhất là em cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị tinh thần để ra mắt là, ừm, người yêu Santa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hảo Đa Vũ | shared house
Fanfictionlongfic: shared house Pairing: Santa x Lưu Vũ (Hảo Đa Vũ) Author: Koi no yokan Phố thị càng sầm uất, con người càng cô độc. Câu chuyện về hai người trẻ tuổi vô tình về chung một mái nhà, trải qua những tháng ngày ngọt ngào giản đơn bên nhau.