Một phút trôi qua, phía dưới vẫn là một mảnh tĩnh lặng, rốt cuộc cũng có một người mới trả lời yên lặng nhảy ra ngoài:
" Ừ, là ở trên lầu sao? Thật tò mò mặt "
"Mặc dù đã có ba năm kinh nghiệm, nhưng vẫn kém như vậy, có lẽ cũng không thể nổi được đâu" ( buông tay)
Mẫn Đình: "Tôi là Mẫn Đình"( ngạo kiều mặt )
"Mẫn Đình tỷ, đến lượt chị diễn!" Nhân viên làm việc tới nhắc nhở nữ vương đại nhân, Mẫn Đình nhìn màn ảnh, nhíu mày, " Ừ, tôi tới ngay." Quả nhiên đứa bé ở cùng trưởng đoàn chơi rất vui vẻ, vô tình giống như ném hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh khiến tâm tình nữ vương đại nhân thật tốt.
"cut!" Đạo diễn hài lòng phất phất tay, 《 may mắn có em 》 tiến độ quay tiến triển rất tốt, đến 80%, qua mấy ngày nữa chụp cùng biên kịch, thêm một phần phía sau, trên căn bản gần như hoàn thành toàn bộ.
"Mẫn Đình tỷ, " Du Nhã chỉ chỉ lối vào, cười rất mập mờ, "Đại thần lại tới kìa."
" Ừ, cô lái xe trở về công ty trước đi, " Mẫn Đình nhận lấy túi xách của mình , vội vã đi ra ngoài, thật giống như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, "Cùng Nội Vĩnh Chi Lợi nói một chút, hôm nay chương trình kết thúc, tôi trở về một mình, nếu như có vấn đề gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại."
" Được." Du Nhã bảo đảm nữ vương đại nhân đã đi cách mình rất xa, hưng phấn lấy ra điện thoại di động.
"Tốc báo tốc báo! Nữ vương hôm nay do kỵ sĩ đại thần tự mình hộ tống về nhà!"
". . . Tôi đoán, có khi nào họ cùng nhau về nhà, rất có thể cùng nhau ăn cơm, sau đó thuận đường chung một giường nhỏ, tay đan tay? !"
"Lầu trên, cô quá dơ bẩn. . . nhưng mà, tôi thích!"
Mẫn Đình nhìn một cái liền thấy xe Lưu Trí Mẫn , cô nhẹ nhàng đi vòng qua chỗ tài xế ngồi bên cạnh, Lưu Trí Mẫn còn đang gọi điện thoại, có lẽ còn không biết công việc của cô đã xong, cũng không có chú ý bên ngoài.
(Gõ gõ) ngắm nhìn gò má của nàng một hồi, Mẫn Đình co ngón tay, không nhanh không chậm gõ một cái cửa kính xe.
Lưu Trí Mẫn xoay đầu lại, vốn đang nhíu chặt lông mày cũng vì vậy mà giãn ra, đơn giản kết thúc điện thoại, thành thạo quay cửa kính xe xuống, "Xong rồi sao? Bây giờ đi về, còn có thể ăn bữa ăn khuya nga." Bộ phim cũng sắp kết thúc, cho nên nhất định phải bồi bổ nữ vương đại nhân thật tốt .
Mẫn Đình hơi cúi người xuống, đưa tay chống lên cửa sổ, lười biếng lại gần, trong xe luôn là mùi vị cô thích nhất, "Hôm nay làm sao có rãnh rỗi tới đón chị, là món quà ngạc nhiên sao?" Gần đây Lưu Trí Mẫn dù luôn bề bộn nhiều việc, vẫn sẽ giành thời gian tới nơi này, nữ vương đại nhân bày tỏ phải thưởng người yêu mình thật tốt mới được.
Lưu Trí Mẫn sờ mặt Mẫn Đình một cái , thay cô tháo dây cột mái tóc dài, hài lòng nhìn mái tóc tản ra "Không có a, giờ giấc cũng không sai biệt lắm." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô phút chốc gần sát người yêu, "Hôm nay ở trên mạng có người nhắn em a, còn đặt tên là "Tôi là Mẫn Đình" Mẫn Đình tiểu thư."
BẠN ĐANG ĐỌC
winrina | nữ thần là phải đem về sủng
FanfictionMục tiêu sống chủ yếu của Lưu Trí Mẫn chính là sủng, hết mực cưng chiều, chăm lo nữ thần, theo hầu nữ thần ăn no, làm tốt công việc cho nữ thần. Mục tiêu sống chính của Kim Mẫn Đình chính là lúc nào cũng được sủng...