Bởi vì lúc trước Thôi Trí Tú xảy ra bất trắc mà rút khỏi cuộc chơi giữa chừng, ban tổ chức lại hi vọng Mẫn Đình và Chimi có thể tuyên truyền và chụp lại phân cảnh đầu tiên một lần nữa. Vì vậy, hôm nay Lưu Trí Mẫn vẫn mặc chiếc áo khoác mũ màu đen như cũ, theo giao hẹn chuẩn bị xong xuôi đi đến trường quay. Mấy nhiếp ảnh gia đều muốn Chimi bỏ ra chiếc khẩu trang, nhưng vì biết chuyện này có lẽ hoàn toàn không có khả năng nên đã dứt khoát yêu cầu Chimi cứ mặc như ngày thường.
"Sao vậy, cô căng thẳng quá hả?"
Chimi ngồi cứng nhắc trên chiếc ghế salon do bị người nhiếp ảnh gia yêu cầu, mặc dù đeo khẩu trang nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ là cơ thể lại thành thật ngồi đó không dám nhúc nhích. Trong lòng Lưu Trí Mẫn thật sự là khổ sở không dứt, lúc trước thấy Thôi Trí Tú chụp hình còn hơi khó hiểu với biểu cảm của cô bé, lúc này mình ngồi giữa ma trận nhiếp ảnh, nào là tấm phản quang và đủ loại camera bao vây bọn họ, tuy Lưu Trí Mẫn vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nhưng mà lúc này cũng có chút không thoải mái.
"Chimi à, đừng chỉ ngồi thụ động một chỗ, nắm tay Mẫn Đình đi, hai người là chị em tốt chứ đâu phải người xa lạ gì nha."
Nhiếp ảnh gia hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên từ sau cái máy ảnh, cứ ngồi cứng nhắc một chỗ còn gì là mỹ cảm nữa chứ? Nắm tay? Lưu Trí Mẫn ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ, hay quá ha, nắm tay, nắm tay, nhưng mà làm sao nắm đây?
"Nhanh lên." Mẫn Đình thật không chịu nổi Chimi cứ lằng nhà lằng nhằng như thế, nắm lấy cái tay vẫn còn chần chừ kia, mười ngón xen vào nhau rất tự nhiên.
"Thả lỏng người ra, đừng căng thẳng, cứ coi như là chụp ảnh bình thường đi."Mẫn Đình vẫn giữ ý cười trên mặt, khẽ nói. Không giống như bàn tay luôn lạnh buốt của mình, tay Mẫn Đình rất ấm áp, có thể cảm nhận rõ ràng vết chai do đàn guitar lưu lại.
"Tốt, rất tốt, cứ thế đừng nhúc nhích, kéo cái khẩu trang xuống một chút, đúng rồi, lộ đôi mắt của cô ra là được, ừ, rất tốt."
Lưu Trí Mẫn trái lại cũng không phải người õng ẹo gì, mặc dù không quen đèn flash lóe lên trước mắt nhưng vẫn cố cắn răng, cố gắng để đôi mắt mình nhìn vui vẻ một chút. Mẫn Đình cũng rất tự nhiên hướng dẫn cho Chimi, liên tục thay đổi tư thế và biểu cảm, cố gắng để bầu không khí giữa hai người bộc lộ ra cảm xúc vui vẻ hài hòa.
"Cut! Tổ 1 kết thúc!"
Nhiếp ảnh gia xem lại vài tấm ảnh đã chụp, đúng là tiến bộ rất nhiều so với ban đầu. Có điều tuy Chimi đã cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ hoạt bát sáng sủa, nhưng lại bị bộ quần áo đen từ đầu tới chân và cái khẩu trang chướng mắt kia giảm đi vài phần. Biểu hiện của Mẫn Đình tất nhiên là xuất sắc, nhưng do partner không phối hợp nên luôn có cảm giác sự hoạt bát vui vẻ đó không được ăn ý cho lắm.
Nhiếp ảnh gia vẻ mặt hơi nghiêm túc, ông chú cột tóc con đuôi ngựa này cũng là người nóng tính:
"Dẫn cô ấy đi thay đồ khác đi, coi như muốn làm hiệp sĩ che mặt, kính nhờ chí ít cũng phải trang điểm mắt, khẩu trang cũng thay cái khác kute hơn chút chứ, cái bộ dạng âm u như người chết này ai mà nhìn cho nổi!" Cơn nổi nóng của nhiếp ảnh gia hơi lớn, tổ chế tác cũng bị nóng nảy theo.
BẠN ĐANG ĐỌC
winrina | nữ thần là phải đem về sủng
Hayran KurguMục tiêu sống chủ yếu của Lưu Trí Mẫn chính là sủng, hết mực cưng chiều, chăm lo nữ thần, theo hầu nữ thần ăn no, làm tốt công việc cho nữ thần. Mục tiêu sống chính của Kim Mẫn Đình chính là lúc nào cũng được sủng...