Chương 21: Sắc bén

1.3K 68 6
                                    

Edit + Beta: Cá Voi Xanh ‖ Converter: Reine

Ngày: 1/9/2021

Số từ: 710 từ

----------------------------------------------------

Sự việc này đã giúp Lan Dục để lại dấu vết trong lòng Hạ Nhất.

Anh đã xông vào và để lại thật nhiều dấu vết trong cuộc sống cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh để lại được dấu vết trong đó.

Hạ Nhất gặp khó khăn trong việc hiểu những biểu hiện cảm xúc và nhu cầu của người bình thường.

Cũng như các hành vi của lan Dục với cô.

Sau đêm đó, cô đột nhiên ngộ ra điều gì đó từ những điểm tương đồng giữa hành vi của Lan Dục với cha cô.

Cô cảm thấy hình như Lan Dục đang quan tâm đến cô...

Tiêu Ái và Đường Lạc thường nhắc cô phải nhớ mang giày...

Nhắc cô nhớ uống nước...

Nhắc cô phải nhớ ăn đúng giờ...

......

Theo như cách họ giải thích, cái đó gọi là quan tâm.

Mà Lan Dục cũng hay làm những việc này với cô.

...... Nhưng cớ sao anh phải quan tâm đến cô?

Hạ Nhất không hiểu.

Khi Lan Dục đến thăm cô, cô thẳng thắn hỏi: "Anh đang đối xử tốt với tôi sao?"

Dừng một chút, lại nói tiếp: "Sao anh lại đối xử tốt với tôi?"

Lan Dục nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chuyên chú như thiếu đốt: "Tôi yêu em. "

Hạ Nhất bĩu môi: "Không hiểu. "

Lan Dục: "..."

Hạ Nhất không hiểu vẻ bất đắc dĩ trên mặt Lan Dục, thấy anh mãi không đáp lại, cô phát huy hết sức sự ngay thẳng và bộc trực của mình, nói ra một câu còn ác liệt hơn: "Quên đi, tôi thật sự không hiểu được đầu óc anh đang nghĩ gì."

Nháy mắt, Lan Dục có cảm giác bị đánh đến độ không thể đánh trả.

Sau khi lặng lẽ thở dài một hơi, anh khẽ mỉm cười: "Nhất Nhất, đây là lần đầu anh bị xem thường đấy..."

Hạ Nhất thắc mắc: "Chuyện này liên quan đến việc xem thường anh ư? Tôi không xem thường anh, tôi chỉ đang nói sự thật. Anh có thể đừng nói những việc tôi không hiểu được không? "

Lan Dục vươn tay vuốt má cô, thở dài: "Đúng vậy, Nhất Nhất không hiểu..."

Đầu ngón tay thon dài lướt qua da thịt, Hạ Nhất khó chịu né tránh.

"Sao anh chưa đi nữa?"

Anh đã ở đây rất lâu... Đến tận bây giờ —— Hạ Nhất nhìn chiếc đồng hồ cổ trên bàn —— gần một tiếng rồi.

Nói tiếp, cô đã thức dậy trên giường vào buổi chiều.

Nhưng rõ ràng cô đã ngủ thiếp đi trên ghế xích đu ở tầng dưới.

Cô nhớ rõ khi tỉnh lại, Lan Dục ngồi trên chiếc ghế bành mây trắng bên cửa sổ, dáng người tao nhã ung dung bắt chéo hai chân. Tay cầm một quyển sách, đầu ngón tay đặt trên trang giấy, vuốt nhẹ...

Thấy cô tỉnh lại, anh ngước mắt lên, mỉm cười với cô: "Tỉnh...", quyển sách theo đó bị anh đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, anh đứng dậy đi về phía cô...

Lan Dục nhìn dáng vẻ mơ màng của Hạ Nhất, tâm trạng vốn đang trống trải vì lời nói của cô, bỗng trở nên mềm mại.

Anh thở dài cười khổ, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.

"Nhất Nhất, anh yêu em..." Anh khẽ nói bên tai cô.

Tâm trí đang phiêu du của Hạ Nhất hoàn hồn ngay tức khắc.

Ôm chặt quá! ——

Buông, buông — ra!

"Nhất Nhất, chúng ta kết hôn được không?" Lan Dục nói.

Không!

Hạ Nhất đang muốn trả lời như vậy, đây không phải lần đầu tiên họ nói chủ đề này, bỗng cô nhận ra có gì đó không ổn.

Cô nhìn Lan Dục.

Lan Dục đang nhìn cô, nhìn cô với vẻ bình tĩnh dị thường mà — cổ quái.

Hạ Nhất bất giác rụt người lại.

Dần dần, cô nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.

Lan Dục có giáo dưỡng phép tắc hoàn hảo, anh luôn biểu hiện vẻ văn nhã lịch sự trước mặt cô.

Lần đầu tiên cô thấy anh lộ ra khí thế bức người sắc bén đến thế.

Ánh mắt tràn đầy sắc thái mãnh liệt của Lan Dục từ từ tan đi như mây mưa mùa thu.

Anh cúi đầu cười, rồi buông cô ra.

Không thể ép buộc cô.

"Nhất Nhất, anh về trước, ngày mai gặp lại."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

🖌Đôi lời của editor:🖌

Cảm ơn đã ủng hộ. Love you :3

 Love you :3

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
[EDIT - Xong][Hiện đại - H] Quý tộc - Bán Phong TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ