Vụ án rất nhanh đã được giải quyết, Sanzu sau khi nghe tên thợ cắt tóc kia nhận tội liền đánh một tiếng thở dài, cuối cùng thì cũng có thể thoát khỏi cái nơi tràn ngập công lý này. Tội phạm ở chung một chỗ với cảnh sát và thám tử thì trước sau gì cũng sinh ra đủ chuyện phiền phức, day vào chúng thì chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì. Nhìn người đàn ông bị cảnh sát còng tay bắt đi, Sanzu không còn việc gì nữa cũng ôm lấy Tenki không nói không rằng rời đi theo.
"Gì rời đi sớm vậy Haru-chan~ Tao còn định kêu ông chủ bán một phần ramen mang về mà~" Tenki luyến tiếc nhìn tiệm mì đang xa dần, bĩu môi kéo tóc 'anh trai' ăn vạ.
Sanzu day trán, "Mày nghĩ ông ta còn tâm trạng bán cho mày à? Nếu không muốn bị cho là có vấn đề thì ngậm mồm giúp tao. Với lại vứt cái kiểu 'Haru-chan' đó giùm đi, nghe tởm quá!"
"Nghe dễ thương gần chớt." Tenki nghiêng đầu tựa lên vai Sanzu, híp mắt cười hì hì, "Tao đã quyết rồi, từ giờ sẽ gọi mày là Haru-chan~"
"Mày—"
"Chú đầu hồng gì đó ơi! Xin chờ một chút!"
Sanzu nghe gọi liền quay lại, gương mặt nhăn nhó thể hiện rõ sự không hài lòng, hết Haru-chan rồi lại đầu hồng, mấy đứa nhãi con tuổi này bộ thiếu đánh hay sao vậy. Tenki nghiêng đầu nhìn cậu nhóc đeo kính đang hớt hải chạy đến, trên tay là giấy tờ tùy thân giả mà nó đã đem tới, giờ mới sực nhớ lại cái thứ này trước đó vẫn còn trong tay cảnh sát, vì tên Sanzu này vội quá nên mới để quên đây mà. Mặc dù chỉ là hàng giả nhưng mà để nó lọt vào tay mấy tên kia thì có hơi mạo hiểm, lỡ bọn chúng thấy nghi ngờ lại điều tra sâu hơn thì hỏng.
"Anh để quên thứ này, em trả anh ạ." Conan cười ngây thơ, lễ phép nói.
"Ờ."
Sanzu nhận lấy giấy tờ giả rồi nhét thẳng vào túi, qua loa trả lời xong liền quay đầu rời đi. Ai ngờ đi còn chưa được ba bước đã bị cái giọng non nớt nhưng lại tràn đầy tự tin đến phát ghét của thằng nhóc kia níu chân lại.
"Nhưng mà anh kì lạ thật đấy, giấy tờ quan trọng như thế mà lại để quên sao?"
"Là do ta—" Sanzu nhíu mày, nhận ra tóc bị kéo, gã liền chỉnh lại giọng, "Vì anh đang có việc rất vội nên mới quên ấy mà."
"Vậy sao?" Conan cười, ánh mắt lập tức sắc bén, "Nhưng đây là lần đầu tiên em thấy doanh nhân nào bất cẩn đến mức lấy được giấy tờ cũng không thèm kiểm tra lại mà cất hẳn vào túi luôn đấy."
Tenki: Thằng ngốc...
Sanzu liếc sang nhìn Tenki, biểu tình gắng gượng như sắp không thể kiềm chế nổi cơn phẫn nộ của mình, ánh mắt như thể muốn nói, 'Tao giết nó nhé?'
Tenki cũng rất nhanh cười hiền đáp lại, 'Đéo nha mày.'
Edogawa Conan khuôn mặt trầm trọng quan sát người đàn ông khả nghi ở trước mặt, từ cái khoảng khắc nhìn thấy gã ta bước quán cậu đã thấy nghi ngờ rồi. Cả khi lúc gã nhất quyết không chịu khai ra danh tính của mình khi bị nghi ngờ, và điệu bộ gấp rút muốn rời đi đó nữa, ánh mắt khi đó của gã khi đó thật sự rất đáng sợ. Nó làm Conan nhớ đến khi cậu gặp lũ người áo đen lần đầu tiên ở khu tàu lượn, đôi mắt lạnh như băng, chính xác là đôi mắt của kẻ giết người không ghê tay. Cả đứa trẻ kia nữa, nhìn sơ qua cũng thấy hai người không hề thân thiết theo kiểu gia đình, chắc chắn là có ẩn khúc gì đó...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tống Chủ Tokyo Revengers] Linh Vật Mới Nổi Của Phạm Thiên
FanfictionBị đồng bọn đút nhầm thuốc teo nhỏ, Momozuka Tenki xin phép đưa ra chút cảm nhận: "Cảm giác như shit vậy đấy mọi người ạ."