Kakucho thở dài, chỉnh lại cổ áo sơ mi sau khi bị cảnh sát lục soát quần áo. Thật đúng là xui quẩy. Lâu lâu mới ra ngoài ăn một bữa mà đã đụng ngay án mạng, bản thân lại còn rơi vào diện tình nghi chỉ vì ngồi gần và có tranh cãi với lão nạn nhân kia nữa chứ. Cũng may là anh có mang theo danh thiếp làm việc, súng đạn thì đã cất trong xe, nếu không cũng chẳng biết phải làm sao với loại tình huống oái oăm này.
"Thế nào rồi?" Tenki tự nhiên đưa hai tay như đòi bế, môi mấp máy hỏi.
Kakucho cúi người ôm lấy nó, nói nhỏ vào tai: "Tất nhiên là không kiếm được thứ gì. Bọn họ cũng không nghi ngờ tao."
Tenki híp mắt: "Đáng tiếc nhưng tao không nghĩ vậy. Vì bây giờ mày vẫn là đứa đáng nghi nhất ở đây."
"Hả? Tại sao?"
Nó chỉ tay vào chỗ ngồi của hai đứa, thấp giọng: "Băng chuyền đi từ phải qua trái, xui xẻo thay chúng ta lại ngồi bên phải tên kia, thuận tiện để tẩm độc vào sushi mà ông ta ăn."
"Nhưng mà cũng đâu có chắc lão ta sẽ bốc trúng dĩa có tẩm độc?"
"Mày có thể tẩm vào dĩa sushi mà ông ta đã chọn trên bảng điều khiển. Bởi vì mày ngồi ngay sát lão ta mà, khoảng cách vừa đủ để biết lão đã chọn món gì."
"Thật luôn hả trời..." Kakucho ôm mặt than thở.
Đúng như Tenki nói, sau khi thẩm vấn và điều tra tất cả khách đến ăn và đầu bếp ở đây, dựa theo sự dẫn dắt suy luận của tụi nhóc, cảnh sát rất nhanh liền chĩa mũi giáo nghi ngờ vào gã trai tội phạm đáng thương lâu rồi mới được ăn sushi mà cũng dính chưởng.
"Nói như vậy, ở đây anh Kakucho chính là người có thể ra tay đầu độc nạn nhân nhất, đúng không?"
Kakucho co rút khóe mắt, "Theo lời mấy anh nói thì đúng là vậy. Nhưng tôi đâu có quen biết gì với nạn nhân, sao phải giết ông ta chứ?"
Mà có muốn giết thật thì cứ lôi lão vào chỗ vắng vẻ rồi cho ăn vài viên kẹo đồng là xong ngay chứ mắc công đầu độc như này làm chi.
Trung sĩ Takagi nhìn vào cuốn sổ ghi chép, trả lời: "Nhưng theo lời nhân chứng, trước khi nạn nhân qua đời đã xảy ra mâu thuẫn với anh, cho nên..."
"Không phải đâu ạ! Là do ông chú xấu tính lớn tiếng với mọi người nên anh ấy mới quát chú đó thôi!"
"Đúng vậy! Ông ấy đáng sợ lắm!"
"Anh Kakucho không có lỗi đâu ạ! Anh ấy chỉ đập bàn và quát một tiếng thôi, không có làm gì khác!"
Tenki ồ lên một tiếng, không nghĩ bọn nhóc khi nãy vậy mà lại lên tiếng bênh vực cho Kakucho, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên cười thích thú.
"Coi nào, chỉ làm anh hùng trong vài phút mà được tụi nhỏ yêu thích chưa kìa? Ghê quá ha~"
"Đừng có trêu tao, con ngốc."
Kakucho chậc lưỡi quay đi, nhưng trong lòng quả thật cũng thấy gượng gạo bối rối. Dù gì cũng là lần đầu anh nhận được đủ loại ánh mắt kính nể của đám trẻ con này, tự nhiên thấy có chút không thích hợp.
Tenki đu trên cổ Kakucho, hai chân đung đưa thích thú, vẫn là không nhịn được tiếng cười khúc khích của mình.
Thanh tra Megure cũng vì thế mà đưa mắt chú ý đến, thầm tự hỏi: "Cô bé này trông quen mắt thật. Đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tống Chủ Tokyo Revengers] Linh Vật Mới Nổi Của Phạm Thiên
FanficBị đồng bọn đút nhầm thuốc teo nhỏ, Momozuka Tenki xin phép đưa ra chút cảm nhận: "Cảm giác như shit vậy đấy mọi người ạ."