Chap 5: Nói lời thật lòng

295 50 4
                                    

Có bốn đứa chúng tôi luôn kè kè bên cạnh Win, dù là trên lớp, xuống căn tin, ra ngoài sân bóng hay sinh hoạt trong câu lạc bộ, đảm bảo đứa nào léng phéng lại gần là bị tụi tôi tóm gọn liền. Tới cái mức mà thằng Win nó cũng phải kêu ca vì ngột ngạt, nhưng phải chịu thôi, thử mà nó có máu chó điên như thằng Pete hoặc bộ óc biến chất của cặp song trùng Min và Max thì tôi đâu cần phải lo lắng làm gì.

Mọi thứ tưởng chừng có vẻ ổn cho tới một hôm tôi vô tình phát hiện trong điện thoại của Win liên tục có tin nhắn quấy rối bằng những số điện thoại khác nhau, đa phần chúng đều là sim tự hủy. Không cần tìm hiểu nhiều cũng biết được kẻ nào đang giở trò. Nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất chính là sau cùng Win vẫn không chịu nói với chúng tôi, cũng giống như việc nó lựa chọn không tin tưởng vào những người bạn này dù chúng tôi đã cố gắng bảo vệ nó.

Khi đọc xong những lời lẽ thô tục và phỉ báng của tên khốn nào đó soạn ra, tôi như muốn phát điên, sau đó tôi và Win còn cãi nhau một trận rõ to, mà thực chất chỉ có tôi tức giận xô đổ bàn ghế rồi bỏ đi. Mấy ngày kế tiếp chẳng sang đèo nó đi học, đến trường cũng chẳng thèm ngó ngàng tới nó. Ba đứa còn lại tính tình tuy nhầy nhụa nhưng cũng không dám dây vào mối quan hệ đầy căng thẳng này. 

Cuộc sống của chúng tôi dường như trở về với trước kia khi chưa có mảnh ghép thứ năm là thằng Win xuất hiện. Vẫn là những buổi tụ tập cày game mỗi thứ bảy hàng tuần, sinh hoạt câu lạc bộ bóng đá một cách chăm chỉ. Đã là lớp mười một rồi, thời gian chuẩn bị cho kỳ thi đại học mỗi lúc một khắc khe hơn. 

Sắp rới lễ Songkran, cả bốn chúng tôi đều bận rộn chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ, từng bước một đều đòi hỏi ở tôi rất nhiều sự kiên nhẫn.

"Min và Max đâu?" Vừa xuống sân, tôi đã hỏi Pete, sắc mặt nó hôm nay không chỉ rạng rỡ mà còn tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. "Tới mùa mèo đực đi tìm mèo cái rồi sao? Trông mày hớn hở như sắp gia nhập với tụi nó thế?"

Pete không bận tâm câu sau của tôi, nhe ra hàm răng với hai chiếc răng khểnh đối xứng của nó: "Tụi nó tới cứ điểm trước rồi, đang đợi tao với mày."

"Nghĩ lại tao có chút bất an. Mày chắc chắn sẽ không có vấn đề gì phát sinh chứ?"

Pete ngay lập tức gạt phăng ý nghĩ của tôi: "Giờ có hối hận cũng không kịp đâu. Điện thoại của mày đã xử lý chưa?"

"Từ lúc chiều đã không còn thấy nữa."

"Tốt lắm. Giờ thì đi xem kịch hay thôi."

Sắc trời nhá nhem tối, tôi và Pete cùng con xe máy điện chạy băng băng trên đường nhựa, ra khỏi trung tâm thành phố khoảng một cây số có một khu công trình bỏ hoang, cái hồi mà còn hay đi phá làng phá xóm, không bữa nào là tôi và nó không tụ tập ở chỗ này.

Tôi giấu chiếc xe máy trong bụi cây, sau đó cùng với thằng Pete trèo cổng sau mà vào, cùng lúc nhìn thấy Min và Max. Hai đứa nó ra hiệu cho bọn tôi im lặng rồi theo vào bên trong.

Gạch đá đổ nát khắp lối đi, ánh sáng lập lèo hắt xuống từ trên lầu hai, tôi nghe có tiếng chửi bới muốn chạy lên ngay lập tức nhưng bị Min cản lại.

BrightWin // Tell me...where I will go?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ