Chương 15: Sói Cưa Cưa Biến Thái (Anh Sói Biến Thái)

204 20 0
                                    

Editor: Bonie
Beta: Alice

Lúc Tiểu Hồng Mạo nói chuyện với anh Sói một lần nữa, anh đã mặc áo ngủ nằm trên giường. Về phần sao anh Sói có thể bò từ phòng tắm lên giường thì mọi người tự tưởng tượng đi nha, người đi đường mong Tiểu Hồng Mạo khiêng cái người trần như nhộng nào đó vào, cũng không phải không thể.

Anh Sói dựa lưng vào gối đầu mềm mại, nhìn Tiểu Hồng Mạo bưng một ly nước ấm ngồi bên mép giường hỏi: "Sao cô lại mặc đồ của tôi."

"Khụ..." Tiểu Hồng Mạo đang mặc một cái áo sơmi nam rộng thùng thình, chân trần dẫm lên thảm lông dê của anh Sói, "Không phải là hôm qua tôi bị rớt xuống biển sao, nên hơi cảm một chút. Hơn nữa vừa rồi anh còn ở trong bồn tắm... Vậy đó, tôi vì cứu anh nên quần áo mới ướt hết, cho nên phải mượn anh một cái áo mặc tạm thôi, chắc anh không để ý đâu nhỉ."

"Tôi để ý!"

"Phụt..." Tiểu Hồng Mạo phun một ngụm nước ấm, "Cùng lắm thì tôi bồi thường cho anh vậy."

"Được, chút nữa cô đi nhớ để lại hai vạn, cảm ơn." Từ trước tới giờ anh Sói là một người dễ nói chuyện mà.

"Anh nói gì?" Tiểu Hồng Mạo không kìm được khiếp sợ, "Cái áo này mà hai vạn ư??"

"Có cần tôi đưa hóa đơn cho đọc không?"

"Anh..." Tiểu Hồng Mạo nhụt chí ngay lập tức, "Cùng lắm thì... Tôi giặt xong rồi trả cho anh nha."

"Đồ người khác mặc rồi tôi không mặc nữa." Anh Sói cực kỳ ghét bỏ nói.

"Thôi đi... Sàn nhà người khác đi qua rồi anh có ngon thử không đi coi." Ngon thì lên trời thử coi.

"..." Hai lần bị cùng một người phụ nữ làm cho câm nín, anh Sói cảm thấy điều này quá tổn hại hình tượng lạnh lùng cao quý của mình, anh nhăn mày, khí thế bắt đầu trầm xuống.

"Cái... Cái đó, anh đừng có giận nha, việc anh không thích nhìn thấy tôi, tôi biết." Địch cứng thì ta mềm, trong nháy mắt Tiểu Hồng Mạo trở nên mềm mỏng.

"Vậy sao cô cứ xuất hiện hoài vậy?" Anh Sói chất vấn.

"Tôi cũng không biết, nếu anh không tự sát thì tôi sẽ không xuất hiện." Nói đến việc này Khăn đỏ còn thấy phiền hơn cả anh Sói, "Sống cho tốt không được sao? Sao lúc nào cũng thích tự sát vậy."

"Không phải lúc nào tôi cũng muốn chết." Anh bỗng nhiên nói.

Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng lẽ anh Sói tỉnh ngộ rồi?

"Chỉ là tôi ngẫu hứng muốn chết thôi."

Rầm... Tiểu Hồng Mạo cảm thấy như bị dội một chậu nước đá vào đầu, khiến cô run rẩy cả trong lẫn ngoài. Rốt cuộc điều gì đã khiến cho anh ta nói đến cái chết một cách nhẹ tênh như vậy, giống như kiểu ngẫu hứng muốn chết.

"Vì... Vì sao?" Tiểu Hồng Mạo cũng là người đang gần kề với cái chết, nhưng cô chẳng tìm được chút niềm vui nào từ việc chết cả, không ngờ còn có người muốn thử chết một chút.

"Đại khái là vì cuộc sống quá nhàm chán." Anh Sói hờ hững nói.

"Chán?" Tiểu Hồng Mạo hơi sửng sốt, sau đó nỗ lực khuyên nhủ, "Có phải do công việc của anh quá bận rộn nên mới cảm thấy cuộc sống này buồn tẻ không? Vậy anh hãy cho bản thân một kỳ nghỉ đi, anh là người có tiền, có thể thích chỗ nào đến chỗ đó. Cứ rời khỏi thành phố, tới một chỗ non xanh nước biếc mà thả lỏng bản thân."

[Hoàn-Edit] Tiểu Hồng Mạo Tấn Công Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ