Chương 11

9.6K 1.3K 230
                                    

Sau một hồi nói chuyện thì Takuya cũng chào tạm biệt Takemichi rồi đi về. Cậu ngồi trong phòng bệnh lạnh lẽo mà nhìn ra cửa sổ, bóng đêm bao trùm cả một bầu trời và có vẻ hôm nay ít sao nhỉ.

Takemichi ngước nhìn trần nhà một cách vô hồn, cậu nhớ lại những gì đã trải qua và những thứ cậu cảm thấy hối hận. Cậu hối hận khi tin tưởng một người quá mức để rồi nhận lại những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Cậu hi sinh tương lai của mình để cứu họ nhưng cậu lại bị giẫm nát bởi chính bạn bè và cộng sự của cậu, họ đẩy cậu vào vực thẳm chỉ vì điều mà cậu không làm. Cậu hối hận rồi.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má, không phải là nước mắt cá sấu, mà đó là nước mắt của sự hối hận. Ông trời luôn đưa ta những thử thách và phải bắt chúng ta vượt qua, không bằng cách này thì bằng cách khác, luôn luôn là vậy và mãi mãi là vậy.

Cậu chỉ ngừng khóc khi bác sĩ đi vào, ông cố gắng tránh động chạm với cậu nhiều nhất vì ông nghĩ cậu còn sợ. Sau một hồi thì ông mới nhẹ giọng nói:

"Cháu đã khỏe hơn rồi, nhưng nếu cháu muốn thì cháu có thể ở lại đây cho đến khi hoàn toàn bình phục"

Takemichi nghiên đầu nhìn ông rồi nở một nụ cười tươi.

"Thật may quá, cháu sẽ không làm phiền bác nữa đâu ạ"

Khi bác sĩ được chiêm ngưỡng nụ cười của câu thì ông cũng vui lên phần nào, ông luôn sợ Takemichi sẽ bị trầm cảm vì mới chỉ ở lứa tuổi này mà đã bị đánh bầm dập như thế. Không chỉ có vết thương ở tay, khi cởi áo cậu ra thì còn nhiều vết bầm tím và vết sưng đỏ rải rác trên cơ thể cậu. Ông liền nghĩ cậu bị bạo lực gia đình nên mới bị như vậy và sợ rằng cậu sẽ bị bệnh về tâm lí. Nhưng giờ ông yên tâm rồi.

Định giơ tay lên xoa đầu cậu thì ông bỗng khựng lại, ông hoàn toàn chỉ là một người xa lạ nên chẳng có tư cách gì để đụng chạm cậu cả, có thể cậu còn sợ nữa nên ông liền rút tay lại. Đứng lên và nói:

"Ngày mai cháu xuất viện được rồi nhé"

Sau đó thì ông đi luôn, nếu còn ở lại thì chắc ông không nhịn nổi mà ôm cậu quá. Ai lại nỡ đánh đập một thiên thần nhỏ như thế này cơ chứ.

Cậu cũng nằm xuống mà nghỉ ngơi, sau ngày hôm nay thì cậu phải quay lại với việc lên kế hoạch để đối phó với điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Vị anh hùng này lại phải tiếp tục đi làm rồi.

Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy thì thấy Rindou đang ngồi đọc báo, nhìn sang thì thấy Kakuchou đang gọt trái cây cho cậu và... Kisaki có phải đang ngồi trước cửa phòng bệnh không vậy? Kế bên là Hanma nữa???

Vẫn đang hoang mang thì tiếng kêu của Rindou khiến cậu chuyển tầm nhìn.

"Vật nhỏ tỉnh rồi à?"

Cậu cũng gật nhẹ đầu.

"Vậy thì đợi bác sĩ thay băng cho rồi ta có thể xuất viện"

Rindou nói xong liền chạy đi tìm bác sĩ, còn Kakuchou thì bưng dĩa trái cây mới gọt xong đưa cho Takemichi.

"Ăn đi để hồi sức"

[Alltake]Bảo bối của Thiên TrúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ