C1: Bất lương toàn một lũ xí trai

7.1K 560 19
                                    

"Mưa to thật đấy."

Một nam nhân tóc đen đang hí hoáy để khóa cửa phòng. Đôi mắt xanh dương hướng lên bầu trời.

ĐOÀNG.

Một tia sét lớn rạch ngang giữa trời làm cậu giật mình. Tay cầm chiếc ô trong suốt mở bung nó ra, chậm rãi di chuyển xuống dưới.

"Mong rằng lúc về nhà trời sẽ ngớt mưa." Takemichi thầm nghĩ.

Hangaki Takemichi - nam nhân bình thường không thể bình thường được hơn. Cha mẹ cậu thì mất sớm.

Tốt nghiệp cấp ba xong là cậu đi tìm việc làm: sắp xếp đĩa DVD, công việc khá đơn giản, lương cũng vừa đủ để cậu sống qua từng ngày.

"Buổi sáng tốt lành Takemichi" Chị quản lí mỉm cười, đứng ở quầy thu ngân vẫy tay chào.

"Buổi sáng tốt lành Reya-san" Cậu gật đầu đáp lại khi đang đặt chiếc ô sang bên cạnh để nó ráo nước.

"Nay mưa to nhể. Nãy em còn nghe sấm chớt to đùng ngoài kia." Takemichi đeo tạp dề màu xanh đậm, tay cầm chiếc xỏ bắt đầu đi sắp xếp đĩa lên kệ.

"Ừ chị cũng nghe thấy. Ngày thường chả sao nhưng cứ ngày mưa là y như rằng không có mống khách nào." Reya than thở, tự nhiên như nghĩ ra điều gì ấy mà hào hứng quay sang nói.

"À Takemichi trưa nay tụi mình ăn lẩu đi. Chị mày mới nhận lương nên sẽ đãi chú ra một trò."

"Vậy được chứ. Không cần trông cửa hàng sao?"

"Uầy. Yên tâm đi. Tí chị gọi thằng em trai ra trông là được mà."

"Em hiểu rồi" Takemichi mỉm cười.

Tầm khoảng hơn 12 giờbtrưa trời vẫn đổ mưa to, sau khi em trai Reya xuất hiện, hai chị em liền chạy bay tới tiệm lẩu.

Đồ ăn bày trên bàn, cả hai bắt đầu rôn rả nói chuyện vui vẻ về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Ăn xong bữa ăn, về tới bên tiệm cũng đã khoảng hơn 2 giờ. Takemichi tiếp tục công việc xếp đĩa của mình.

Còn trời vẫn cứ mưa không ngừng.

"Chắc mưa sang ngày hôm sau quá." Cậu lẩm bẩm.

Reng. Reng.Reng....

Tiếng chuống điện thoại trong túi quần cậu vang lên.

Hina-chan

Cái tên hiện trước màn hình điện thoại khi cậu mò lấy nó ra khỏi túi.

"Hina-chan à. Có chuyện gì thế?"

Tachibana Hinata - thanh mai trúc mã lúc nhỏ của Takemichi. Hai người bây giờ ít gặp mặt nhưng thường xuyên trò chuyện qua điện thoại.

[Mẹ tớ có làm mấy món ăn bảo tớ qua đưa cho cậu. Khi nào thì cậu làm việc xong?]

"Khoảng 5 giờ tớ sẽ tan ca. Vậy tụi mình gặp nhau ở chỗ cũ đi."

[Ừ. Tớ biết rồi. Gặp sau nha.]

"Ai thế??" Từ khi nào Reya đứng ngay đằng sau lưng Takemichi, nhe cười hỏi.

"R-Reya-san. Chị ở đây từ lúc nào vậy?" Takemichi giật bắn khi nghe thấy giọng chị quản lí.

"Em bảo nhiêu lần là đừng hù em kiểu vậy mà. Có ngày em sẽ chết vì bệnh tim cho coi" Cậu thở ra một hơi, tay vuốt ngực để cho trái tim cậu bình tĩnh lại.

(MiTake) Chào em. Mặt trời của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ