Q.1 - Chương 34: Không được buông tay
Hoàn Viễn bị trượt chân, cơ thể nghiêng đi thì biết không ổn rồi. Ở giữa không trung, không bám được thứ gì.
Lúc này, tâm trí hắn ngược lại rất rõ ràng.
Dung Chỉ, Dung Chỉ, ngươi đúng là tính toán không bỏ sót. Trong nháy mắt, Hoàn Viễn cười khổ nghĩ.
Hắn đã sớm dự liệu được tất cả, đoán sẽ có thích khách, cũng đoán được, thích khách là do Hoàn Viễn này phái tới. Thậm chí, đoán được cả việc thích khách và Hoàn Viễn không hề biết nhau.
Hoặc, đây chính là tính toán ngay từ đầu của Dung Chỉ.
Như vậy, tính toán không bỏ sót, chỉ có thể vẻn vẹn dùng từ “đáng sợ” để hình dung.
Trong lòng Hoàn Viễn dâng lên nỗi tiêu điều trước nay chưa từng có.
Dù sao, những cái đó cũng không liên quan gì đến hắn nữa. Nơi đây cảnh trí tú lệ, được chôn xương ở đây, âu cũng là một điều tốt.
Hắn thấy mệt mỏi rồi.
Nếu điều kiện tiên quyết để có tự do là phải mưu tính giỏi hơn Dung Chỉ, thì hắn thừa nhận mình không bằng người. Nếu Dung Chỉ định dùng một ván này để giết chết Hoàn Viễn ta, thì sẽ theo như mong muốn của hắn.
Có lẽ chết ở chỗ này, sẽ được thanh thản chưa từng có.
Chỉ là…tiếng gió chưa kịp rít bên tai, cổ tay Hoàn Viễn bỗng cứng lại, có người gắt gao nắm lấy. Thân thể hắn dừng lại, treo lơ lửng bên vách đá.
Là ai cứu hắn?
Hoàn Viễn kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này hắn không thể nào quên được: người mà hắn oán hận sâu sắc nhất, lúc này đang chật vật cúi người bên vách đá, bắt lấy cổ tay hắn.
So sánh với sự chấn kinh của Hoàn Viễn, trong lòng Sở Ngọc cũng chẳng sung sướng gì: nếu nàng biết rõ, đưa tay ra mang lại hậu quả gì, thì dù có thế nào nàng cũng phải kiềm chế giữ tay bên mình.
Một giây trước, nàng thoáng nhìn thấy Hoàn Viễn rơi khỏi vách đá, chẳng kịp suy nghĩ gì, nàng liền đưa tay ra túm lại.
Nhưng nàng không đủ sức, không những không giữ chặt được Hoàn Viễn, ngược lại còn bị trọng lượng của hắn kéo nửa người nhào xuống.
Nàng không thể nào kéo nổi một nam nhân hơn một trăm cân lên.
(1 kg hiện nay = 1.6 cân ngày xưa, có câu “kẻ tám lạng, người nửa cân”. Vậy 100 cân = 62.5 kg)
Cả cơ thể đang có xu hướng bị kéo xuống, Sở Ngọc cắn chặt hàm răng. Cổ tay đau như muốn gẫy ra, nàng không tự chủ được lại càng dùng lực nắm chặt lấy tay Hoàn Viễn.
Hoàn Viễn sững sở nhìn Sở Ngọc, đầu óc trống rỗng.
Nàng?
Sở Ngọc không nhìn được tình hình phía sau, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau lúc gần lúc xa. Bỗng có ai giẫm lên chân nàng, căn cứ vào lực đạo của người đó, nàng đoán là Lưu Tang.
YOU ARE READING
PHƯỢNG TÙ HOÀNG
Teen FictionNội Dung Truyện : Phượng Tù Hoàng Này là thắt lưng cao quan, trường sam tay áo dài, vang lời hát Hoa mai lay động, sơn thủy thanh âm Ván cờ thiên hạ này, ai là quân cờ, ai là người chơi cờ thao túng? Tuy rằng xuyên qua thành công chúa, nhưng Sở Ngọc...