Tuy rằng đêm qua ngủ rất muộn, thế nhưng trời vừa mới sáng Tư Văn đã mở mắt, cả người đều thoải mái như sau giấc ngủ no, xem ra dù cho có biến thành người thì vẫn có ảnh hưởng của gen dã thú. Nhìn nhìn sân bên ngoài, Tư Văn quyết định phải thu thập sạch sẽ nơi ở tương lai của mình. Theo lời của Og và thiếu niên kia, nếu anh nguyện ý thì có thể vào ở bên trong bộ lạc, thế nhưng anh cảm thấy ở chỗ này rất tốt, ít nhất, trước khi biết rõ ràng mọi chuyện anh không định tùy tiện ở bên trong bộ lạc.
Anh rời giường, dùng nước còn lại trong vại rửa mặt, nhai nhai cành liễu tối qua bẻ xuống, vệ sinh cá nhân coi như xong. Lại nói, việc cành liễu có thể vệ sinh khoang miệng là do ông nội dạy anh. Trước kia, nhà nghèo, ông nội tiếc tiền mua kem đánh răng nên sẽ bẻ một đoạn nhành liễu, dính một chút muối để vệ sinh răng miệng. Anh không tìm thấy muối trong phòng nên chỉ có thể nhai nhai như vậy.
Làm xong vệ sinh cá nhân, tiếp theo là quét tước trong nhà, tro bụi trong phòng bếp quá dầy, con mồi còn thừa cùng với xương cốt tối qua cũng phải tìm chỗ xử lý. Nhổ cỏ dại trong viện, lại dùng móng vuốt thú hóa đào hố, chôn xương cốt cùng con mồi thừa, nhìn tro bụi trong phòng bếp, anh quyết định làm một cái chổi. Nhưng mà thứ này anh chưa từng làm, chỉ là trước đây nghiên cứu qua hình dáng chổi, hơn nữa nơi này cũng không có dây thừng.
Nghĩ nghĩ, Tư Văn đi ra ngoài, định tìm dây leo và cỏ để làm chổi. Không thể không nói, hoàn cảnh nơi này rất tốt, nơi nơi đều là cây và cỏ, hơn nữa cũng không có ô nhiễm môi trường, thực sự là thiên nhiên không ô nhiễm, anh bỗng nhiên có loại cảm giác trở về thôn trang nhỏ ở vùng núi hẻo lánh, đều là xinh đẹp yên bình, đều là cùng thế vô tranh, đều khiến anh thích.
Rất nhanh anh liền phát hiện một loại cỏ dại khá giống nhưng to lớn hơn cỏ đuôi mèo, chỉ khác ở Trái Đất mọc chi chit khắp nơi, loại cỏ này ở đây phân bố cũng không dầy đặc, nhưng cũng không quá ít. Hái một bó to cỏ đuôi mèo, lại dứt đủ dây leo dài, anh quyết định trở về nhà*.
*bản QT: dẹp đường hồi phủ.
Đầu tiên là dùng móng vuốt cắt dây leo thành mười căn bằng nhau, dùng một căn cột toàn bộ cọng cỏ đuôi mèo vào với nhau, sau đó lại dùng dây leo ở trung gian cố định từng cụm bông cỏ nhỏ*, một cây chổi giản dị liền ra đời. Về phần hiệu quả, Tư văn nhìn lớp bụi này chồng lên lớp bụi kia trong phòng bếp, lại nhìn cái chổi cỏ đuôi mèo đơn sơ trên tay, thở dài. Quả nhiên, chỉ dựa vào kí ức cùng tưởng tượng là không đủ.
*đừng hỏi tui, tui cũng không hiểu tui viết chi, bản QT: dùng một căn đem cỏ đuôi mèo toàn bộ đều từ dưới mặt tuệ xử cột vào cùng nhau, lại đem tuệ nhất tiểu đem nhất tiểu đem dùng dây leo từ trung gian cố định cùng một chỗ.
Thế nhưng phòng ở vẫn là phải quét, sau khi hỏng cái chổi thứ sáu, phòng bếp cuối cùng cũng sạch sẽ, mà lúc này, anh cũng gặp được tộc trưởng trong truyền thuyết.
Lúc tộc trưởng đến, Tư Văn đang cầm cái chổi thứ bảy gần hỏng đi từ bếp ra, nhìn thấy người đàn ông trung niên tóc hơi vàng óng ánh sáng trước mắt, trong lòng khẽ giật mình. Nếu đến đây, nhất định là người mà nguyên chủ quen biết, còn anh, anh thật sự là không biết đối phương.
Đúng lúc anh rối rắm không biết xưng hô đối phương như thế nào, Og xuất hiện, trên tay còn có một cái túi không lớn không nhỏ. Nhìn thấy người đàn ông trung niên, anh ta thực bình tĩnh gật đầu với đối phương, nói: “Tộc trưởng.”
Tộc trưởng gật gật đầu, cười hì hì nói: “Ngươi cũng đến đây? Sitter đâu?”
“Em ấy đi hái trái cây.”
Tư Văn bình tĩnh đi tới, nói:“Tộc trưởng, Og.”
Tộc trưởng vỗ vai anh, sắc mặt vui mừng nói: “Nhóc con ngươi, nhiều năm như vậy đều không biến hóa, ta đều nghĩ rằng ngươi sẽ không biến hóa, không ngờ…Ha ha, quả nhiên thần thú sẽ không vứt bỏ con dân của ngài.”
Khóe miệng Tư Văn yên lặng giật giật, anh có thể biến hóa thì liên quan gì đến thần thú? Không cần nói cho anh rằng tộc trưởng mê tín! Hơi hơi giễu cợt trong lòng, trên mặt lại khẽ mỉm cười, mời hai người vào trong phòng. Nhìn hai người đàn ông to cao ngồi trên giường, Tư Văn bức thiết cảm nhận được tầm quan trọng của ghế ngồi.
Tộc trưởng đánh giá phòng ở sạch sẽ, cảm khái nói: “Trong phòng này đúng là trống trải, ngay cả bàn ghế cũng không có, còn nữa, Tư Văn, ngươi bây giờ đang ở rìa thôn, trước kia ngươi không biến hóa, vì lo ngươi làm người khác bị thương mới cho ngươi chuyển đến đây. Nhưng hiện tại ngươi đã biến hóa, cũng không cần lo sợ ngươi đả thương người, vậy chuyển về ở trong thôn đi, mọi người ở cùng một chỗ, cũng có thể giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau.”
Tư Văn cười cười, cự tuyệt nói:“Tộc trưởng, ta cảm giác nơi này rất tốt, ta tạm thời chưa định trở về.”
Tộc trưởng ngẩn người, ngữ khí có chút nặng nề: “Tư Văn, có phải ngươi còn ghi hận lúc trước ta đuổi ngươi đến rìa bộ lạc? Trước kia ngươi không biến hóa, tập tính dã thú chiếm phần lớn chi phối cơ thể, tuy rằng ta tin tưởng ngươi sẽ không tấn công những người khác, thế nhưng ta không thể lấy người trong bộ lạc mạo hiểm. Hơn nữa, nếu như ngươi cùng bọn họ có xung đột, dù ngươi hay bọn họ ta cũng đều không muốn có thương vong. Thế nhưng hiện tại ngươi đã biến hóa, không cần lo lắng những điều ấy, phong ở của a ba, a phụ ngươi vẫn còn, ngươi trước cứ qua đó ở. Nếu Tu biết, nhất định sẽ vui vẻ, trước kia, lúc hắn đi, ngươi còn nhỏ như vậy, bây giờ cũng đã trưởng thành.”
Ánh mắt ông thâm thúy u ám, tựa hồ rơi vào trong hồi ức nào đó. Trong lòng Tư Văn âm thầm suy đoán, người gọi là Tu có lẽ chính là phụ thân của thân thể này. Anh lắc đầu, chân thành nói: “Ta vừa mới biến hóa, trước kia đều sống một mình, bây giờ bỗng nhiên ở chung với mọi người cũng cảm thấy không được tự nhiên, chờ thêm một thời gian nữa, ta cùng người trong bộ lạc quen thuộc, chuyển về cũng không muộn. Còn về chuyện kia, ta cũng không hận ngài, ngài là tộc trưởng, nên suy xét vì toàn bộ bộ lạc, ta sao lại hận ngài được.”
Tộc trưởng kích động vỗ vỗ người anh, nói: “Không hổ là con trai của Tu, được, vậy làm theo lời ngươi, nhưng nhớ rõ sau này thường xuyên về trong bộ lạc đi dạo, trước đây ngươi còn là thủ lĩnh của đám thú con đó. Rất nhiều người mấy ngày nay đều lại đây hỏi tình huống của ngươi, mọi người đều vui vẻ thay ngươi, về sau rảnh rỗi thì nhớ vào bộ lạc chơi, ngươi cũng nên tìm giống cái sinh thú con. Ha ha, được rồi, không nói nhiều nữa, ta cũng nên đi.”
Khóe miệng Tư Văn kịch liệt giật giật, định mệnh, đau quá! Tộc trưởng tay ngài làm bằng sắt sao!
Mỉm cười tiễn bước tộc trưởng có chút kích động, vừa quay đầu liền thấy Og đối địch nhìn chính mình, anh sửng sốt, hỏi: “Sao vậy?”
Og đầy mặt nghiêm túc nhìn anh, trong mắt ẩn ẩn có đề phòng cùng đối địch: “Sitter là giống cái của tôi.”
Tư Văn ngẩn ngơ, yếu ớt hỏi: “Vậy thì sao?”
Og mặt không thay đổi nói: “Tộc trưởng bảo cậu tìm giống cái.”
Tư Văn cực kì囧, cho nên ý tứ của tên đàn ông mặt liệt này là bảo anh không cần đi trêu chọc Sitter, anh lại không biết người đó có được không! Định mệnh, mẹ nó anh ta là như thế nào mà đem hai sự kiện hoàn toàn không liên quan đến nhau liên hệ cùng một chỗ được vậy? Thật cường đại….
Anh bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên sáng sủa đi cùng Og buổi sáng hôm trước, trầm mặc một chút, hỏi: “Sitter có phải là người sáng hôm qua đến cùng anh không?”
Og gật gật đầu, nghi hoặc nói:“Các cậu mới trước đây còn gặp qua, cậu không nhớ rõ ?”
Tư Văn cương ngạnh tươi cười,“Hiện tại, thay đổi rất nhiều, cho nên……”
Og gật gật đầu, tuy rằng giống đực bình thường là dựa vào mùi đến phán đoán, nhưng lúc trước bọn họ đều còn nhỏ, Tư Văn quên cũng coi như bình thường.
Nhìn đến mặt liệt của đối phương đầy bình tĩnh, Tư Văn yên lặng ở trong lòng nói: muộn – tao! Sau đó anh bỗng nhiên phát hiện: Sitter = giống cái, Sitter = đàn ông, cho nên, giống cái = đàn ông?
Có phải anh … nhầm lẫn chỗ nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit Hoàn) Thú nhân chi Tư Văn
Fantasytruyện đăng để đọc off. sẽ gỡ nếu chủ nhà edit yêu cầu.