Ăn cơm xong, cùng Vân cọ xát một lúc Tư Văn mới đi ra ngoài, chỉ lát sau đã về tới nhà mình. Chỉ mới ngắn ngủi vài ngày, nhà không có người ở đã có vài phần hoang vắng, Tư Văn cũng không để ý, không chừng nơi này về sau cũng chỉ như thế, quá xa bộ lạc, Vân ở đây anh không yên tâm. Anh cũng không thể một ngày hai mươi tư giờ đều bảo vệ được cậu, dù sao cũng phải đi săn thú cho nên sau này hai người thành bạn đời thì ở chỗ Vân là được.
Mở cửa hầm ra, Tư Văn trèo cây thang gỗ đơn sơ xuống, thứ này anh nghiên cứu rất lâu mới làm ra được, tuy không đẹp mắt nhưng đủ vững chắc. Trong hầm, anh dùng cỏ khô trải một tầng dày làm đệm, khoai lang và khoai tây nhìn qua rất tốt, không có dấu hiệu nẩy mầm hay mốc meo, củ cải trắng anh đào từ an toàn khu ra cũng còn tốt, không thấy hiện tượng mất nước.
Tư Văn vừa lòng gật đầu, vì không tìm được thứ gì dùng để chống ẩm nên anh chỉ có thể đốt một đống lửa ở bên trong một lúc lâu, hy vọng có thể trừ bỏ bớt hơi nước, thế nhưng vẫn thấp thỏm không thôi về hiệu quả cất giữ thực vật, may mà thành công. Anh không lấy đồ trong hầm ra, thậm chí còn đóng chặt cửa hầm, ngụy trang mặt đất phía trên để không ai nhìn ra.
Mấy thứ này là anh giữ lại chuẩn bị cho sau này, tuy bây giờ thực vật trong bộ lạc thoạt nhìn rất nhiều nhưng ai có thể biết cuối cùng có thể ăn no không, mấy thứ này giữ cho Vân. Nếu như ở kiếp trước thì cậu chính là vợ anh, dưới tình huống anh không còn cha mẹ thì cậu chính là người mà anh nên yêu thương và thân thiết nhất, dù thế nào cũng không thể để cậu chịu thiệt thòi. Loại hành vi để vợ mình chịu đói anh không thể chấp nhận nổi, Vân nhà anh đương nhiên phải cẩn thận mà nuôi, thật sự là rất gầy, xúc cảm không tốt...
Nếu đã xác định được hiệu quả của hầm thì cần gì do dự nữa. Tư Văn lập tức trở lại nhà Vân, đào một cái hầm lớn, ở bên trong chịu nóng đốt lửa một lúc lâu. Lúc Vân trở về thì Tư Văn đang đầu đầy mồ hôi ngồi trong hầm đốt lửa.
Buổi chiều Vân đến khu an toàn, hái một ít gia vị và trái cây trở về. Trên đường di không thấy có gì nhưng về đến nhà thì cảm thấy rất kỳ quái, bình thường Tư Văn hoặc đi đón cậu, hoặc vừa vào cửa đã nhìn thấy, nhưng hôm nay không chỉ không thấy người, trong sân còn có một cái hố cực to, bên trong còn có khói trắng bay ra. Vân thật cẩn thận chạy tới, cúi đầu liền thấy Tư Văn đang ở bên trong đốt lửa, đầu đầy mồ hôi nhìn cậu cười.
Tư Văn vẫy tay với cầu, cười nứt miệng: "Em chờ anh một lúc, đốt xong anh sẽ lên. Cơm chiều làm món em chưa từng ăn nha."
Vân nhìn anh đầu đầy mồ hôi cười với mình, đau lòng hỏi: "Anh đang làm gì thế? Sao lại đốt lửa dưới đó, quá nóng."
Nghe được sự đau lòng trong giọng câu, mắt Tư Văn không nhịn được cong cong: "Không có việc gì. Em nghỉ ngơi trước đi, anh nấu nước rồi, em đi tắm trước đi, anh lên ngay đây."
Vân hơi do dự, nhìn thấy thang gỗ đơn sơ gần đấy liền muốn đi xuống. Tư Văn vừa thấy mắt cậu nhìn sang hướng kia, lập tức hô: "Đừng xuống, anh lên ngay đây. Em mà dám xuống tối nay anh sẽ không bỏ qua cho em đâu."
Vân lập tức đỏ mặt. Thú nhân tuy rất cởi mở trong việc kia nhưng đâu có giống anh, luôn luôn nói những thứ cậu chưa từng nghe, làm cậu thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Cố tình anh còn thấy thích thú, lần nào cũng nói. Vân bị mấy chữ "buổi tối không bỏ qua" dọa sợ liền lập tức đi tắm rửa.
Ác thú vị trong lòng Tư Văn vèo vèo bay lên. Tuy Vân da mặt mỏng nhưng thú nhân luôn là nghĩ gì nói thế nên rõ ràng cực kì thẹn thùng nhưng vẫn có vẻ rất thoải mái, thật sự khiến anh muốn ngừng không được, cho nên không tự chủ được mà nói một ít lời trêu ghẹo, càng nói Vân càng ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe, trả lời làm anh thích ghê gớm, không trêu chọc một chút thì cả người khó chịu.
Lại nói, Vân làm anh phát hiện nhiều đặc chất của bản thân mà trước kia anh không biết, ít nhất trước kia anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này. Ai chẳng biết Tư Văn tính cách lạnh lùng, ít nói, chất phác lại không biết lấy lòng phụ nữ, hơn nữa gần ba mươi tuổi cũng không có bạn gái, rất nhiều người còn suy đoán anh bị lãnh cảm. Trước kia đối với tình dục, anh không lãnh cảm nhưng cũng không quá nhiệt tình, khó chịu tìm tay phải, sau này bận rộn làm việc thì dù có bạn gái cũng không phí thời gian vào việc đó, cho nên đến chết vẫn là xử nam.
Mắt Tư Văn cong cong. Anh bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, xử nam = chưa từng làm = không kinh nghiệm = kỹ thuật kém = không biết làm. Anh bỗng nhiên liền cảm thấy lo lắng, đàn ông và đàn ông làm như thế nào, anh biết nhưng mẹ nó không có kinh nghiệm thực chiến! Ngay cả kinh nghiệm cùng phụ nữ cũng không có, yên lặng nhìn trời, Tư Văn quyết định lùi ngày ăn Vân, phải cân nhắc kỹ thuật trước rồi lại nói.
Cắt khoai lang thành mảnh nhỏ, nướng khô, đây là đồ ăn vặt ngày mai của Vân, lại là vài món Vân thích ăn, Tư Văn liền bắt đầu nướng thịt. Vừa nướng thịt, anh cũng không quên gọt trước vài củ khoai tây, cắt lát, dùng xiên nhọn xiên, để trên lửa bắt đầu nướng. Đợi khoai tây chín, múc một thìa chất lỏng ở bình nhỏ bên cạnh, rót một lớp mỏng, mùi hương nồng đậm xông vào mũi, làm Vân vừa đi ra nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
"Đây là gì thế anh, thơm quá nha!" Vân cầm một miếng vải nhỏ, chậm rãi sát tóc, đô miệng chỉ chỉ bình nhỏ.
Động tác trên tay Tư Văn không ngừng, nhanh chóng cầm lấy khoai tây hồng hồng, thổi nguội rồi đưa tới miệng Vân. Vì mây ngày nay Tư Văn quyết định bỏ tính khốn kiếp của đời trước nên đối với Vân càng ngày càng tốt, gần như coi cậu là con mà thương yêu, việc đút đồ ăn này đã xảy ra vô số lần nên Vân được đút thành thói quen, theo bản năng cắn một miếng, sau đó mở to hai mắt, đôi mắt như tỏa sáng.
"Ngon không?" Tư Văn đưa xiên khoai tây trong tay cho cậu, nhìn thịt đã chín bèn tắt lửa, chuẩn bị ăn cơm.
Vân gật đầu, ăn không ngừng, mặt đầy thỏa mãn, thỉnh thoảng còn khẽ hà hơi. Tư Văn rửa tay, cầm vải bố trên vai Vân, nhẹ nhàng sát tóc cho cậu. Thú nhân nơi này có một mát tóc dài, chỉ là chiều dài và màu sắc khá khác nhau.
Đến lúc tóc trong tay khô thì Vân cũng đã ăn hết sạch bảy tám xiên khoai tây Tư Văn nướng, miệng hồng hồng quay đầu hỏi: "Đây là gì anh?"
"Là tương anh làm, ngon chứ? Anh quét cả trên thịt nướng, lát nữa nếm thử?" Tư Văn sửa lại tóc cho cậu, ôn nhu hỏi. Vân lập tức gật đầu.
Hai người trẻ tuổi đang ở tình yêu cuồng nhiệt, ăn cơm đương nhiên không thể chỉ là ăn cơm mà còn phải em đút anh anh mớm em, thỉnh thoảng lại hôn trộm mấy cái mới là bình thường, cho nên ăn xong bữa cơm tối ngọt ngọt ngào ngào này thì trời đã đen tuyền.
Tư Văn thu dọn xong, cũng tắm rửa một cái thì Vân đã buồn ngủ, nhưng Tư Văn cũng không muốn để cậu ngủ ngay. Ôm người vào trong lòng hôn hôn, Tư Văn trầm ngâm một lúc, hỏi: "Vân, em từng nghe thấy có người có thể trao đổi với thú thần chưa?"
Vân tựa vào lòng anh, ngáp, mơ mơ hồ hồ nói: "Có ạ, tế tự có thể, nghe nói còn một vài người nữa có thể trao đổi với thú thần trong mơ. Tế tự nói là do họ dũng cảm lương thiện. Thú thần thiện lương như vậy, nếu lúc nào đó em cũng có thể trao đổi với thần thú một chút thì tốt quá."
Mắt Tư Văn lóe sáng, hơi do dự nói: "Sẽ, thú thần rất tốt, ngài nhất định sẽ thích em."
"Sao anh biết thú thần thích em?" Giọng Vân hơi mơ hồ, mềm mềm mại mại, lập tức khiến nơi nào đó của người nào đó có phản ứng. Hai người dán nhau gần như vậy, thứ lớn như vậy Vân lập tức cảm giác được, tỉnh cả buồn ngủ, trợn to mắt nhìn anh.
"Tư Văn ho khan vài tiếng, nói: "Đương nhiên là anh biết rồi, mấy hôm trước anh nhìn thấy thú thần, ngài ấy khen em rất tốt."
Cơn buồn ngủ của Vân tan biến, kích động hỏi: "Thật sao, thật sao?" Tư Văn nhìn ánh sáng trong mắt cậu, lòng hơi chua, tên thú thần vo dụng kia, đúng là không phải thứ tốt, để anh xuyên việt đến đây còn không cho bàn tay vàng, cái gì cũng chỉ cho một tẹo, đều là anh tự mày mò, còn bắt anh tìm cớ khiến sự tình danh chính ngôn thuận, đúng là không chuyên nghiệp.
"Anh lừa em làm gì, thú thần đúng là nói như thế. Nhưng rất kỳ quái, thú thần nói với anh rất nhiều chuyện, còn nói cho anh biết rất nhiều thứ có thể ăn, ăn như thế nào. Hôm nay anh đi khu an toàn, phát hiện một ít thứ thú thần nói, vốn muốn thử xem nhưng nghĩ có lẽ chỉ là mình nằm mơ. Nhưng nếu tế tự cũng có thể trao đổi với thú thần thì không chừng mộng của anh là thật, ngày mai thử xem sao. Nếu là thật thì tốt rồi, xem ra thú thần biết mùa đông này chúng ta sẽ thật khổ sở nên muốn giúp chúng ta."
Vân kích động gật mạnh đầu, ánh mắt sáng long lanh: "Tế tự nói thú thần đối với thú nhân rất tốt, ngày mai nhất định phải thử xem."
Tư Văn cười gật đầu, xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Không buồn ngủ?"
Tinh thần Vân lập tức uể oải, ngáp khẽ một cái. Tư Văn cười kéo người vào lòng, lấy vải che Đá Trắng lại.
Đêm tối như nhung, một đám điểm nhỏ màu hồng bắt đầu chậm rãi tụ tập quanh tộc Dực Hổ. Thú nhân tuần tra đang cần cù thủ hộ bộ lạc, một cơn gió thổi qua, hương vị nào đó xẹt qua chóp mũi, thú nhân tuần tra nhất tề thay đổi sắc mặt.
Điểm nhỏ màu hồng càng lúc càng nhiều, không bao lâu, một tiếng gào rú xé toang màn đêm yên tĩnh, mũi máu tươi bắt đầu lan tràn trong rừng rậm. Thú triều, đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit Hoàn) Thú nhân chi Tư Văn
Fantasytruyện đăng để đọc off. sẽ gỡ nếu chủ nhà edit yêu cầu.