Chương 30

145 5 1
                                    

Vấn đề vật liệu được giải quyết, dưới sức hành động cường đại của thú nhân, tường vây chỉ là chuyện nhỏ. Tham gia kiến tạo tường vây phần lớn là những thú nhân trên dưới bốn mươi tuổi, những người này đều đã từng làm nhà cho mình nên Tư Văn cũng không cần lo lắng về chất lượng.
Theo như thương lượng trước đó, các thú nhân đào nền móng ở khu an toàn, cách bộ lạc khoảng bảy, tám mét. Đào móng xong liền bắt đầu xây tường. Vì muốn chống đỡ sự tấn công của mãnh thú loại lớn nên độ dày và độ cao của của tường vây đều thực khách quan, ít nhất thú nhân tộc Dực Hổ mà không dùng cánh thì không thể nhảy vào trong.
Làm một thú nhân, Tư Văn tuy biết năng lực hành động cực mạnh của thú nhân, thế nhưng thành quả một buổi chiều của những thú nhân này vẫn làm anh cảm thán không thôi. Cứ theo tốc độ này thì chỉ khoảng một tuần là có thể xong tường vây. Hào còn đơn giản hơn tường, chắc khoảng ba bốn ngày là được. Như vậy tính ra, phòng hộ có thể hoàn thành trước khi mùa đông đến nửa tháng.
Tốc độ này tuy rất nhanh nhưng Tư Văn vẫn cảm thấy thiếu thời gian. Trước kia vì không có thú triều nên anh không muốn làm quá nhiều việc để cải thiện điều kiện sinh hoạt, nhưng thú triều khiến anh không thể làm như vậy nữa. Bằng không, rõ ràng có thể không ăn đói mặc rách mà lại phải ăn đói mặc rách. Trình độ chữa bệnh của nơi này phỏng chừng cũng không cao. Phát sốt trong nháy mắt có thể chuyển thành viêm phổi lại vì không chữa được mà chết. Như vậy đúng là mất nhiều hơn được.
Quan trọng nhất là anh không muốn Vân bị bất cứ thương tổn nào. Hiện tại anh mới biết được, thì ra đây mới là thích một người. Nhìn thấy người đó sẽ vui vẻ, không thấy sẽ lo lắng, thời thời khắc khắc nhớ thương người đó, hận một ngày hai mươi bốn giờ không thể mang người đó bên người. Anh vẫn chưa từng biết, thì ra anh có thể dán một người đến vậy. Đối với cô gái kia, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy. Có lẽ trước kia anh cũng không yêu cô, chắc là hơi thích nhưng vừa mới lộ ra đã bị chính anh lấy công việc làm cớ mà chặt đứt.
Cô thông minh như thế, có lẽ cũng nhận ra nên mới thường xuyên gọi điện thoại, yêu cầu nọ yêu cầu kia. Kỳ thực, có lẽ là muốn tâm tư mình đặt trên người cô nhiều một chút. Bây giờ ngẫm lại, mình lúc đó đúng là khốn nạn. Thương tổn không thể chính, chỉ hy vọng sau này cô có thể tìm được một người đàn ông tốt thật lòng yêu thương cô, không cần đau lòng vì một thằng khốn như mình.
Thở dài, Tư Văn càng cảm thấy áy náy. Anh xuyên đến dị thế, ở thế giới kia có lẽ đã là người chết, tuy anh khốn kiếp nhưng có lẽ không tránh được việc đó sẽ làm cô không thoải mái. Nói như thế xem ra anh càng cảm thấy mình khốn nạn, cũng càng cảm thấy phải đối tốt với Vân. Thật vất vả mới gặp được người mình thích, nếu còn khốn kiếp như thế làm người chạy mất thì anh ngay cả chỗ để khóc cũng không có.
Tư Văn lập tức nhảy từ trên tường vây xuống, tìm tộc trưởng vừa đến xem náo nhiệt và tiến độ công việc: “Tộc trưởng, ta muốn đến khu an toàn xem xem.”
Tộc trưởng cười tủm tỉm gật đầu, nhìn bóng lưng anh rời đi, yên lặng tưởng bở, thú nhân trẻ tuổi khi có bạn đời thường thích dán đối phương, ông biết mà.
Vân đã nói với tộc trưởng về khoai lang. Giống cái đối với loại củ nấu lên cực kì thơm ngọt này yêu thương nhiệt tình, cho nên thứ này cũng giống như khoai tây, trở thành vật tất phải đào. May mà căn cứ quy củ thú thế lưu truyền, tất cả hố đào ra xong đều phải lấp lại, hơn nữa, theo yêu cầu của Tư Văn, mỗi một hố không lấy hết mà lưu lại một hai củ để sang năm lại có.
Kỳ thực Tư Văn ban đầu không nghĩ đến chuyện này, là do một ngày Sitter vô ý nhắc đến mầm khoai tây thì anh mới nhớ ra. Thế nhưng lúc trước đã nói thứ này là do vô tình phát hiện có thể ăn nên việc để mầm theo lý thuyết là không thể biết đến, cho nên chỉ có thể làm bộ như hàm hồ tỏ vẻ không chính xác củ là mầm móng, để mỗi gốc lại một vài củ.
Anh không biết phương pháp này có thể khiến khoai tây và khoai lang tiếp tục mọc trong khu an toàn không, cũng chỉ có thể phó mặc cho ông trời. Nhưng đúng là nên lấy cớ để anh có thể đường đường chính chính nói những gì mình biết ra. Bằng không chỗ nào cũng phải gò bó, còn phải nói dối liên tục, đúng là mệt chết.
Bởi anh đã dặn Vân nói cho tộc trưởng không cần nói cho mọi người rằng khoai lang là hai bọn anh phát hiện nên người trong bộ lạc đều tưởng thứ này do tộc trưởng phát hiện, mấy người không hợp với Vân cũng không nói ra nói vào gì. Nhưng giờ khác trước, nếu lần này bọn họ nói gì thì anh cũng không chỉ phản kích vài câu không đến nơi đến chốn như trước kia. Anh vốn sống ở xã hội hiện đại nhiều quanh co lòng vòng, những thú nhân này sao có thể là đối thủ của anh. Huống chi, tuy là giống cái nhưng bọn họ trên bản chất vẫn là nam nhân, anh cũng sẽ không nương tay với bọn họ.
Xa xa, anh đã nhìn thấy bóng dáng Vân. Thời tiết dần dần lạnh hơn, váy da thú ngắn trên người Vân không thể chống đỡ giá lạnh, nhưng bởi vì chế tác quần áo ở nơi này chưa phát triển nên váy ngắn của giống cái cũng chỉ là biến thành váy dài. Điều này làm Tư Văn mất tự nhiên vô cùng. Tuy tóc của giống cái đều tương đối dài nhưng nhìn thế nào cũng là đàn ông, mặc váy dài thật sự là đánh mạnh vào tam quan của anh . Nhưng anh cũng không phải thiết kế sư, không biết chút gì về làm quần áo, cũng chỉ có thể từ từ xem xem có thể tự mình dần dần mày mò ra không.
Hôm nay Vân không đi ra ngoài mà ở nhà. Da thú trong nhà đã bị cậu lấy ra phơi nắng, giờ cậu đang xử lý da thú mà Tư Văn mấy hôm nay săn được, tính toán chỗ kia có thể làm túi da thú, chỗ này thì có thể làm quần áo cho Tư Văn. Đến mùa đông, dù luôn luôn cường tráng không sợ lạnh như thú nhân cũng sẽ cảm thấy lạnh.
Tư Văn thấy cậu mở to hai mắt nghi hoặc nhìn anh, nhịn không được giữ đầu cậu hôn trán cậu một cái, cười hỏi: “Kỳ quái như vậy sao?”
“Không phải là anh đi xây tường vây sao? Xây xong rồi?” Vân cũng ngoan ngoãn hôn lên mặt anh một cái. Đây là Tư Văn yêu cầu, mỗi ngày ra ngoài hay trở về đều phải hôn một cái.
Đối với việc yêu cầu của mình được nghiêm khắc chấp hành, Tư Văn rất vui vẻ. Lúc đó anh cũng chỉ là nhất thời cao hứng, nhớ tới một tiền bối kiếp trước kết hôn mười mấy năm vẫn rất hạnh phúc từng nói mỗi lần ông ra ngoài hay về nhà, ông và vợ ông đều hôn đối phương. Nghĩ đến vẻ hạnh phúc của tiền bối lúc nói chuyện này, anh bỗng nhiên cũng muốn làm như thế, vì vậy liền nói ra. Không thể không nói động tác nhỏ bé này quả thật khiến anh cảm nhận được hạnh phúc ấm áp.
Tư Văn miễn cưỡng để đầu lên vai cậu, chậm rì rì nói: “Chưa, nhưng họ biết xây thế nào rồi, anh lại nhớ em, vậy nên liền trở lại.” Biết mình khốn nạn thì phải sửa. Kiếp trước, một cô gái nào đó cùng văn phòng đã nói thích một người thì phải dũng cảm nói ra, không thì, người đó sao có thể biết anh thích người đó? Vậy nên, từ giờ trở đi, anh muốn sửa lại suy nghĩ của mình, anh thương cậu thì phải nói cho cậu biết. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là biểu hiện từ hành động.
Lỗ tai Vân lập tức đỏ ửng, hơi kinh ngạc nhìn anh một cái, không nói gì. Tư Văn nhìn vành tai đỏ rực kia, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng cực kì tốt, tuy nói như thế hơi xấu hổ nhưng nhìn được Vân phản ứng như thế thì cái gì cũng đáng giá.
Tư Văn hôn hôn vành tai nong nóng của cậu, nói: “Buổi tối em muốn ăn gì?” Giữa trưa ăn thú Moo còn từ tối qua, giờ trời cũng lạnh nên không hỏng. Sáng nay anh không săn thú nên chiều nay phải đi săn.
Vân không được tự nhiên giật giật đầu: “Ăn gì cũng được. Anh cẩn thận một chút là được. Lúc về anh hái giùm em mấy chùm quả bong bóng nha.” Quả bong bóng là trái cây cần thiết để xử lý da thú, có thể trừ đi mùi trên da lông.
Tư Văn gật đầu, cùng cậu trao nhau một nụ hôn sâu. Vì thiếu dưỡng khí, người trong lòng đỏ bừng cả mặt, đôi mắt ướt sũng nhìn anh. Lòng Tư Văn mềm mại, lưu luyến cọ cọ mặt cậu, nói: “Làm mệt thì nghỉ ngơi, anh sẽ về nhanh thôi.”
**
Zổ: thích thì dũng cảm nói, nvc dũng cảm đổi được người yêu, tôi dũng cảm thì nhận được từ chối là tđn nào, chẳng nhẽ tôi đúng là số nv phụ, huuhuhuuh
Chương này nói lúc Tư Văn đi săn thú là buổi chiều, nhưng chương sau thành buổi sáng. Tôi cũng không biết nên đừng thắc mắc nha.
 

(Edit Hoàn) Thú nhân chi Tư VănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ