9. Nụ cười

89 19 1
                                    

Cả hai băng qua con hẻm nhỏ, mặt tường trắng đóng rêu xanh. 

Lúc cô bé ngước mắt nhìn liền thấy một quán trà hai tầng, bài trí theo phong cách cổ xưa. Trên tấm biển trước cửa quán là hai chữ được viết rất đẹp : " lãng quên ".

- Lãng quên?
Cô bé hỏi vẻ mặt đầy nghi ngờ.

- Đây là quán trà của một người quen, đúng ra phải dẫn em đến nơi khác nhưng anh nghĩ em sẽ thích ở đây hơn.

K đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa ra, khung cảnh nên thơ đột nhiên đập vào mắt, cây rẻ quạt già trước sân lá xanh ngắt bao ngợp góc sân. Dưới góc cây có một người con trai đang lười biếng nằm trên ghế mây, trên bụng cậu là một con mèo mướp nhỏ đang nằm lim dim ngủ.

Hanbin nghe tiếng động mở mắt ra nhìn, đôi mắt như nước hồ trong veo thấy được cả bóng hình mình.

K bước lại gần cậu:

- Dẫn một người đến chỗ em được chứ?

Hanbin ngó đầu ra sau lưng anh, chớp mắt một cái liền gật đầu đứng dậy:

- Vào đi.

K là người dẫn đường nhưng lại là người dẫn đường đặc biệt. Anh có thể đến tất cả quán trà. Đó là đặc quyền mà ông lão cho anh, vì ông nói anh không tồn tại ở một nơi mà là tồn tại vì một người.

Hanbin từng hỏi ông, người ấy là ai. Ông chỉ lắc đầu không nói, chỉ biết rằng là một người rất đặc biệt.

Lúc đó, cậu mới biết hoá ra trong lòng anh đã có người trong lòng.

.....

Cậu bưng khay trà ra để trước mặt cô bé:

- Nếu em muốn có thể kể câu chuyện của mình trước rồi mới uống trà cũng được.

Cô bé đưa hai tay lên chạm vào tách trà, hơi ấm dần lan toả qua tay cô.

- Em có một người bạn.

Từ nhỏ cô đã bị bệnh tim, biết bản thân không sống được bao lâu, nên luôn cố gắng sống thật vui vẻ, cô bé thích cậu bạn cùng bàn của mình đã nhiều năm, chỉ là cậu bạn này có phần đặc biệt, chưa bao giờ cô thấy cậu cười cả. Lúc nào bộ mặt cũng khó gần.

- Nhưng em biết bạn ấy lại là người dịu dàng nhất trong những người em từng gặp.

Cô từng thấy cậu cho mèo hoang ăn ở sau sân trường, lại thấy cậu chăm sóc mấy cây hoa rất nhẹ nhàng.

Cô âm thầm quan sát cậu rồi thích cậu lúc nào không hay, chỉ là sau đó cô phát hiện ra một bí mật.

Ánh mắt của cậu luôn hướng đến một người khác.

- Bạn ấy là lớp trưởng lớp em, vừa giỏi lại vừa xinh đẹp.

Chỉ là lớp trưởng chê cậu có bộ mặt khó gần cảm thấy cậu không thân thiện. Cô thật sự rất tức giận, người cô thích như thế lại bị người khác coi thường.

Cô dùng thời gian còn lại của mình để làm bạn với cậu, khiến cậu tin tưởng kể cả khi cậu không cười cậu vẫn có một người bạn. Cô bé không dám nói thích cậu vì biết mình không thể ở bên cậu cả đời, chỉ là cô có chút tham lam.

Lãng quên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ