Cuộc họp cổ đông thường niên của bệnh viện tư nhân X đang diễn ra theo đúng dự định. An tọa ở ghế viện trưởng, ông Nguyễn Tính mặt hầm hầm, lớn tiếng chỉ trích
"hôm nay tôi mở cuộc họp này. Là muốn thông qua quyết định đuổi việc bác sĩ Bùi Tiến Dũng. Cậu ta thông đồng với bệnh nhân, công tư không phân minh, tự ý rời khỏi nhiệm vụ được phân công. Dẫn đến bệnh nhân bị tai nạn nghiêm trọng, chuyện này không thể tha thứ được"
"nói hay lắm. Vậy, chuyện của con gái ông thì sao, viện trưởng?"
Tiêu Anh đẩy cửa bước vào, xen lẫn với tiếng vỗ tay là tiếng giày chạm đều đều lên nền gạch.
Mặt ông Nguyễn khế biến sắc, nhíu mày hỏi cô gái lạ mặt
"cô là ai? Ai cho cô cái quyền tiến vào đây hả? Cút ngay cho tôi"
Tiêu Anh nâng môi, tựa tiểu phi tiếu mà ngồi xuống ở hàng ghế cổ đông, theo sau là một luật sư trẻ
"xin chào ông Nguyễn, tôi là Lương Xuân Trường. Là luật sư tư nhân của tập đoàn V, hôm nay đến đây để hỗ trợ cô chủ Tiêu Anh nhậm chức cổ đông."
"cổ đông? cô ta sao? hahaha, các người cút ra ngoài, ở đây không có chỗ cho các người làm loạn!"
Viện trưởng Nguyễn cười, lớn giọng đầy khinh bỉ mà xua đuổi Tiêu Anh. Cô chẳng mảy may quan tâm đến lời trỉ trích đầy ấu trĩ đó, tiến đến chiếc ghế được đặt ở đầu bàn, ngồi xuống, nâng kính, giọng đều đều vang lên
"tôi là Tiêu Anh, con gái của Tiêu Bác, cổ đông lớn nhất ở bệnh viện, tôi đến đây để nhậm chức, sau này chức vụ của ba tôi, tôi sẽ là người nắm giữ"
"hoang đường, ghế Viện trưởng này vốn là của tôi"
"thưa ông Nguyễn, vì đây là bệnh viện tư nhân có vốn cổ đông nên ghế viện trưởng sẽ do đại cổ đông quyết định. Hiện cô Tiêu Anh đang nắm giữ 35% cổ phần, bằng với số cổ phần của ông. Nên cô ấy cũng có quyền quyết định"
"các vị, tôi đã làm bác sĩ hơn nửa đời người, tôi tin tưởng tôi có thể hoàn thành trọn vẹn chức trách. Ý kiến của các vị thế nào?"
Vài lão già có thâm niên lục tục giơ tay ủng hộ, bỗng lúc này, một thông báo khẩn được truyền đến Xuân Trường
"thưa quý vị, tôi vừa nhận được một tin khẩn. Chủ tịch Trần của tập đoàn Trần Gia vừa chuyển nhượng 5% cổ phần cho cô Tiêu Anh đây. Điều này đồng nghĩa với việc cô Tiêu Anh sẽ chính thức trở thành cổ đông lớn nhất, có quyền quyết định chức trách trong bệnh viện."
"không...."
"không thể nào..."
"không thể như vậy được"
Ông Nguyễn ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt bàng hoàng, nét mặt già nua hiện rõ tia bất lực, giờ thì cái chức viện trưởng của ông cũng mất, con gái của ông, phải làm sao đây?
Cùng thời điểm đó nhưng ở một nơi khác...
bệnh viện X, 14h30
Đình Trọng mè nheo lại đòi ôm ôm anh Dũng, Dũng vật vã một hồi mới dỗ được em bé ăn cơm, hắn có cảm giác từ lúc bị ngã đến giờ Trọng càng làm nũng nhiều hơn, cũng rất được thế mà đòi ôm đòi hôn, hắn cũng chiều cậu, vì vốn không bao lâu nữa, hắn phải đi rồi.. Phương Ly đã sắp xếp cho cậu một chuyến du học ở Anh, theo như lời chị ấy nói thì Dũng sẽ được một khoá bổ trợ y học, làm việc, phát triển bên ấy và sau này nhất định sẽ có một tương lai rạng ngời. còn Trọng, chị sẽ giao lại cho Trọng Đại, Trọng vốn cũng chỉ là đứa nhóc 3 tuổi, sau này cách xa lâu quá thì cũng sẽ quên được hắn thôi, nên Dũng không việc gì phải lo nữa cả, phải rồi, rời đi, thì Trọng của hắn mới hạnh phúc được, đúng không?..
BẠN ĐANG ĐỌC
cv | lời yêu ngây dại | 0421 | hoàn
Fiksi Penggemarbùi tiến dũng × trần đình trọng chuyển ver có sự cho phép của tác giả! 📎bản quyền thuộc về @vivian_onkj fic gốc: https://www.wattpad.com/story/201326358?m=-1