Chương 3

74 12 3
                                    

Thành phố S vào thu gió se se lạnh, phòng giáo viên của trường trung học số ba có ba người đang ngồi trong đấy.

"Thầy vui vì hai em lấy được suất học này nhưng mà trường trung học số một cũng không đơn giản, sau này chuyển sang đấy phải nỗ lực gấp nhiều lần nơi đây, có gì khó khăn thì nhớ liên lạc với thầy."

Trường trung học số một là trường học có chất lượng tốt nhất của thành phố S, mặc dù mới thành lập nhưng tất tần tật ở đấy đều vượt mặt các trường trung học còn lại ở đây. Bình thường trường số ba chỉ chú trọng đến các học sinh năng khiếu và thể dục nên thực lực chính của học sinh cũng bị kéo tụt, lần này hai trường bắt tay làm một cuộc trao đổi học sinh, học sinh trường số ba đạt yêu cầu sẽ đến học ở trường số một.

Trịnh Hiệu Tích cùng Điền Chính Quốc là hai học sinh được chọn, đáng lẽ Trịnh Hiệu Tích học ở đâu cũng được vì vốn dĩ cậu là học sinh năng khiếu, nhưng mà khi nhìn thấy tờ áp phích của chương trình ấy cậu liền thay đổi, một mực muốn thi vào trường số một, mà Điền Chính Quốc từ trước đến giờ luôn theo đuôi cậu cũng liền tham gia theo.

Cả hai nói với thầy chủ nhiệm vài câu liền xin phép trở về lớp học.

"Mày nói thử xem đang yên lành ở đây lại muốn chạy đến trung học số một"

"Thì qua trường tốt, cơ hội sau này rộng thênh thang một chút."

Thiếu niên trả lời là Trịnh Hiệu Tích, học sinh năng khiếu của ban hội họa, người còn lại là Điền Chính Quốc học sinh thể dục.

"Tao đếch thèm tin, nếu mày muốn tương lai rộng mở thì ngay lúc chuyển cấp mày đã chọn trường số một rồi."

Thành tích của Hiệu Tích rất tốt, thi chuyển cấp điểm số cũng rất đẹp nhưng lại chọn trường số ba vì ở đây là đất dùng với bọn học năng khiếu như họ.

"Nếu tao nói tao đến đó vì muốn tìm một người mày có tin không?"

Cậu Trịnh Hiệu Tích, cậu là vương gia của phủ Tần vương, là tứ hoàng tử, cậu đem theo ký ức của kiếp trước đến kiếp này để tìm một người.

Từ lúc bắt đầu nhận thức được mọi thứ, từng hình ảnh của kiếp trước cứ bám lấy cậu, bắt cậu ghi nhớ rồi khắc sâu nó vào lòng. Tỉnh lại sau những cơn mơ dài đằng đẵng cậu không biết là có đuổi kịp hắn hay không, chỉ mong là không chậm trễ.

Đem theo ký ức của kiếp trước dặt dẹo sống mười mấy năm qua, rốt cuộc ngày hôm ấy khi cậu nhìn thấy gương mặt được trường số một vinh danh in trên tấm áp phích, cậu biết may mắn đã mỉm cười với mình.

Hầu hết học sinh số ba đều đã có bước đệm cho cho tương lai, học ở đây chỉ cần đủ điểm số, lấy vài cái thành tích thi đấu thì chắc chắn sẽ tiến vào được đại học nên chương trình mà hai trường tổ chức đều không có giá trị gì với  bọn họ.

"Mày đã nói chuyện này cho họ biết chưa, chắc không làm khó dễ gì mày đâu đúng không?"

Chính Quốc hơi lo lắng cho cậu, gia đình đình cậu khó khăn, cậu lại là có mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ kè kè theo sau làm khó dễ với cậu, cậu đi học được đều là nhờ học bổng, cũng kiếm lời từ việc bán tranh, họ hầu như chưa từng giúp lấy cậu.

|VHope| Trong Tâm Có NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ