3. Tần Đường phiên ngoại 03: Lần đầu tiên ở trong xe.
Trước mắt thì Tần Ý Nùng chưa muốn ngủ cô.
Nếu đã cầm tiền của người khác thì phải tuân thủ khế ước tinh thần. Đường Nhược Dao 19 tuổi dù có kinh hoảng thất thố đến đâu cũng không có sinh ra suy nghĩ muốn chạy trốn.
Nhờ những kinh nghiệm trong quá trình trưởng thành, cô rất giỏi duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Sau khi bắt máy, trong giọng nói của cô không nghe ra tí sợ hãi nào, cô bình tĩnh nói: "Trợ lý Quan."
Quan Hạm khách khí nói: "Đường tiểu thư."
Đường Nhược Dao nghĩ thầm: Câu tiếp theo có phải là gọi mình qua cho Tần Ý Nùng ngủ không?
Quan Hạm nói: "Tiền lần trước đưa cô, đã xài hết chưa?"
Vẻ mặt Đường Nhược Dao ngu ra.
Trong nháy mắt, trong đầu cô liền hiện lên một ý niệm âm u, lừa thêm chút tiền của Tần Ý Nùng. Dù sao đối phương cũng rất giàu có, chút tiền này chỉ như con bò rụng lộng, như cây me rụng lá. Bán cô cũng đã bán, giá đắt giá cao cũng đều là bán, bán cao thì càng tốt, sau này có thêm một phần bảo hiểm. Nhưng lời nói đã vọt tới bên miệng, Đường Nhược Dao dù thế nào cũng không thể tự nhiên mà mở lời, cô im lặng một lát rồi nói thật: "Còn một ít ạ."
Quan Hạm nói: "OK, tôi đã biết, không quấy rầy cô nữa."
Tút tút tút...
Đường Nhược Dao nghe tiếng cúp máy trong điện thoại, không hiểu ra sao.
Gọi điện thoại tới chỉ để hỏi mình xài hết tiền chưa?
"Đường Đường." Cách đó không xa có người gọi.
Đường Nhược Dao ngẩng đầu đáp: "Tới liền."
*****************************************"Cô ấy nói vẫn còn tiền." Quan Hạm báo lại đúng sự thật.
Tần Ý Nùng chậm rãi gật đầu, nói: "Nhân phẩm của đứa nhỏ này cũng còn tốt, không tham lam."
Nếu Đường Nhược Dao thật sự đòi tiền, Tần Ý Nùng cũng sẽ cho. Nhưng ấn tượng tâm lý chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh. Chưa hỏi mình muốn tiền, chứng tỏ em ấy vẫn chưa tới bước đường cùng. Tuy rằng Tần Ý Nùng có tiền, nhưng cũng không phải thích phân phát khắp nơi giống như Quan Hạm nghĩ. Vung tiền như rác thì dù có là núi vàng núi bạc cũng không đủ để cô xài.
Tần Ý Nùng gõ gõ ngón trỏ trên mặt bàn, híp mắt nói: "Tưởng Thế Khôn..."
Đường Nhược Dao không quyền không thế. Nếu Tưởng Thế Khôn quyết tâm muốn em ấy, tuy không đến mức sẽ bắt người giữa đường, nhưng chắc chắn sẽ quấy rối cuộc sống sinh hoạt của em ấy. Cha em ấy vẫn còn đang nằm viện. Một cô gái nhỏ làm thêm khắp nơi để kiếm tiền, lại thêm Tưởng Thế Khôn, e là sẽ càng khó khăn.
Khuôn mặt cô gái hiện ra trước mắt Tần Ý Nùng, đáy lòng như bị thứ gì đó chạm vào.
Tần Ý Nùng nhắm hai mắt lại.
Thôi vậy, tiễn Phật tiễn đến tây thiên. Ai mượn cô nhất thời xúc động làm chi.
Tần Ý Nùng ngưng gõ ngón tay, mở to mắt nói: "Chị chừng nào thì có rảnh?"