Chương 20

317 41 6
                                    

Châu Kha Vũ nói chỉ ôm ngủ liền chỉ ôm cậu ngủ, cũng không có "vận động tiêu cơm" gì gì đó.

"Em có muốn cùng anh vào công ty không?" Châu Kha Vũ nhớ đến hợp đồng của Patrick cũng sắp hết.

"Không muốn" Patrick chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh nhẹ nhàng nói. Châu Kha Vũ thắc mắc nhìn cậu.

"Em từng nói muốn trở thành ca sĩ đứng trên sân khấu thỏa mãn đam mê. Đam mê đó em đã thỏa mãn rồi. Bây giờ niềm vui của em chỉ ở việc cứu người, lúc em đến thực tập ở bệnh viện nhìn thấy nụ cười và hạnh phúc của bệnh nha và gia đình em đã mãn nguyện" 5 năm qua cậu vẫn ca hát diễn xuất, giọng hát và tài năng của cậu bay cao bay xa cậu cảm thấy như vậy là đã đủ.

Châu Kha Vũ ôm lấy Patrick "Anh sẽ luôn ủng hộ em, bác sĩ Doãn".

Patrick huýnh vai anh "Nhưng em vẫn muốn anh nuôi em" cậu trêu anh muốn xem thái độ của anh thế nào, ai ngờ Châu Kha Vũ lại nói.

"Căn nhà này là em và anh cùng đứng tên. Thẻ ngân hàng và tài sản đều để ở chỗ em, anh cũng để ở chỗ em luôn. Em phải nâng niu anh nhiều nhiều một chút" Châu Kha Vũ làm nũng với cậu.

Patrick có hơi cay cay sống mũi, niềm hạnh phúc này cậu đã chờ rất lâu rất lâu bây giờ có chút không tin được. "Nhanh đi làm đi, đến muộn lại bị trừ lương thì lấy gì nuôi em" để anh nói nữa cậu sợ cậu lại khóc.

Châu Kha Vũ cùng cậu hôn môi, hôn đến Patrick đứng không vững anh mới hài lòng mà bước ra cửa đi làm, tâm trạng thập phần thoải mái.

Patrick đến làm ở một bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, cậu còn mở phòng khám tư. Nhìn Patrick ngày ngày bận rộn Châu Kha Vũ đau lòng không thôi nhưng cậu lại rất vui vẻ hài lòng. Dần dần cuộc sống cũng đi vào quỹ đạo.

Lại một năm nữa trôi qua, Patrick lên máy bay về Thái Lan trước Châu Kha Vũ 3 ngày. Giống như năm đó Châu Kha Vũ chuyện gì cũng không biết một thân một mình đến đất nước xa xôi. Bây giờ đường đi cũng đã quen thuộc rồi.

Châu Kha Vũ cúi đầu trước mặt mẹ của Patrick, kiên định nắm tay cậu. Diễn đạt rõ ràng từng câu bằng tiếng Thái.

"Mong bác chấp nhận cho chúng con quen nhau"

Mẹ cậu im lặng, Patrick cảm nhận rõ ràng bàn tay Châu Kha Vũ đã đẫm mồ hôi.

"Com thật sự rất yêu em ấy, từ lúc gặp đã đối với em ấy thập phần yêu thích. Con nhất định sẽ tận lực cố gắng chăm sóc Pai Pai không để em ấy chịu bất kỳ tổn thương hay ủy khuất nào. Chỉ mong bác có thể cho chúng con bên nhau"

"Mấy năm qua tết nào cũng đến đây, lễ nào cũng biếu quà. Thì ra đều có suy tính trước" mẹ cậu nói.

"Không phải không phải" Châu Kha Vũ luống cuống. "Là do con rất quý mọi người, xem mọi người như người thân của con. Con thật sự không có ý nào khác".

Mẹ cậu bật cười. Một người từ nhỏ sinh ở Mỹ lớn lên ở Bắc Kinh, giờ đây nói tiếng Thái lại không có một chút sai sót.

"Bác đồng ý" từ lần đầu tiên gặp mặt bác đã đồng ý rồi.

Châu Kha Vũ cúi đầu cảm ơn. Tình cảm của họ được bạn bè vun vén, được gia đình chúc phúc. Châu Kha Vũ mỉm cười nắm tay Patrick càng chặt. Cậu cũng nhìn anh, bao nhiêu vui sướng trong lòng đều được Châu Kha Vũ thể hiện ra rồi.

[Song Vũ Điện Đài] (Châu Kha Vũ × Patrick) Bởi Vì Gặp Được NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ