Năm 2003 chúng tôi lên đại học, khi đó ngành bất động sản ở trong nước vừa mới được mọi người chú ý đến. Trong một năm nay, giá nhà đã tăng với tốc độ rất ổn định.
Tới năm thứ hai sau khi chúng tôi tốt nghiệp, giá nhà ở những thành phố tuyến một trên toàn quốc đã tăng lên mức đỉnh điểm, mà Vệ Mẫn với một số đàn anh khóa trên khác từ lúc trước đã vẫn luôn cân nhắc về ngành nghề này.
Vệ Mẫn vừa tốt nghiệp đã tới Thượng Hải, một mặt là vì tôi, tôi học nghiên cứu sinh ở đây, mặt khác là vì ở đây có nhiều cơ hội.
Khi vẫn còn ở trường học, anh và một vài đàn anh khóa trên đã tập trung lại được không ít người, một nhóm người sau khi đến Thượng Hải đã bắt đầu làm việc từ mức thấp nhất. Năm 2007, khi giá nhà tăng cao lên mức đỉnh điểm, thì cũng là lúc nghênh đón thời kỳ đỉnh cao đầu tiên trong sự nghiệp của bọn họ.
Năm 2007, toàn bộ ngành bất động sản đã đạt tới mức độ cao nhất chưa từng có, vốn đầu tư vào khu dân cư thương mại chiếm hơn 70% vốn đầu tư phát triển bất động sản.
Thị trường lớn, người xuống biển nhiều, các nguồn tài nguyên có thể đạt được trong cùng một thị trường sẽ bị giảm bớt. Sau khi nhận được sự quan tâm nhiều hơn từ chính phủ dành cho việc xây dựng hệ thống an ninh nhà ở, nhóm người Vệ Mẫn bắt đầu chuyển phương hướng từ việc đầu tư vào nhà ở thương mại trước đó sang đầu tư vào nhà ở cho thuê giá rẻ và nhà ở thích hợp cho việc tiết kiệm kinh tế.
Quyết định này đã giúp họ thuận lợi vượt qua được cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, công ty của họ cũng trở thành một trong số ít những 'Kim Tử' còn sót lại trong trận đào thải của cơn sóng lớn.
Sự nghiệp của Vệ Mẫn lên như diều gặp gió, anh cũng đã sớm tích góp được đủ tiền phẫu thuật cho bà nội, năm công ty lên sàn, anh đến mộ của bà nội ngồi ở đó cả một ngày trời.
Sau khi quay về, anh bắt đầu chuẩn bị chuyện cầu hôn tôi.
Vệ Mẫn là một người rất giỏi che giấu, khi tôi phát giác ra việc anh bắt đầu nói bóng nói gió suy nghĩ đến số đo ở ngón áp út của tôi là tôi đoán ngay ra được anh muốn cầu hôn tôi.
Mặc dù ngày này đến rất muộn, nhưng tôi vẫn luôn mong đợi, bởi vì tôi không rõ anh sẽ cầu hôn tôi vào ngày nào.
Điều này khiến tôi mỗi ngày đều căng thẳng, sáng sớm thức dậy việc đầu tiên là dưỡng da và trang điểm, không có một người phụ nữ nào mong muốn bản thân ở trong thời khắc quan trọng này lại không đủ xinh đẹp cả.
Nhưng mà ông trời lại cứ thích trêu đùa con người như vậy.
Ngày 1 tháng 9 năm 2009, hôm đó là một ngày rất bình thường, nếu bắt buộc phải nói có gì đặc biệt, thì cũng chỉ có thể nói hôm đó là hôm đầu tiên chúng tôi bắt đầu tiến vào việc giáo dục bắt buộc chín năm.
Tôi không nghĩ ra được có điều gì đặc biệt vào ngày này, kiên trì trang điểm ba tháng liền, vậy mà ngày hôm đó lại lười không trang điểm nữa.
Hơn năm giờ chiều, tôi ở nhà xử lý công việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Vệ Mẫn, anh bảo tôi mang một tập tài liệu đến cho anh, bình thường có việc gì anh đều sẽ nói trợ lý quay về, hôm đó tôi không biết là do buổi chiều ngủ trưa đến mức hồ đồ hay thế nào mà không ý thức được có điều gì không đúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hai mươi năm sau khi tôi mất - Tuế Kiến
Fiction généraleTên truyện: Hai mươi năm sau khi tôi mất Tác giả: Tuế Kiến Nam nữ chính: Vệ Mẫn & Ôn Từ Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, truyện ngắn, BE. Người dịch: Giang Hạ Tình trạng: Đã hoàn thành P/s: Truyện mình dịch chỉ được đăng duy nhất ở trên wattpa...