Chương 3

240 17 0
                                    

Trăng đã lên cao

Tết Nguyên Tiêu năm nay trăng thật sáng. Ánh trăng màu trắng bạc, chiếu sáng cả một khoảng sân nhỏ trước khách phòng. Gió nhè nhẹ thổi đem theo hương thơm của hoa tử đằng từ hoa viên bay đến khoảng sân nhỏ. Mùi hương của hoa dịu nhẹ, man mác, ngọt ngào. Không gian nơi đây thật yên tĩnh. Nhưng phút yên tĩnh này chẳng được bao lâu. Bỗng chốc đã bị phá tan, bởi tiếng vỗ cánh của một con cò từ đâu bay đến hồ sen trong Bách Lý phủ để kiếm ăn.

Thời Ảnh hiện vẫn chưa ngủ, y rời khách phòng để đi ra sân để hóng gió. Đứng giữa sân y nhắm mắt lại để cảm nhận làn gió mát và mùi hương của hoa tử đằng. Bất chợt Thời Ảnh mở mắt ngước lên nhìn bầu trời.

Trăng đêm nay thật đẹp.

Nhìn ánh trăng sáng mà lòng Thời Ảnh cảm thấy như nhẹ lại. Y khinh công lên mái nhà, để ngắm ánh trăng của ngày tết Nguyên Tiêu.

Ở một gian khách phòng khác, Bách Lý Hoằng Nghị cũng không ngủ được, hắn cũng đi ra sân để hóng gió. Vô tình hắn thấy Thời Ảnh đang ngồi trên mái nhà ngắm trăng.

Dưới ánh trăng Thời Ảnh thật đẹp. Với vẻ ngoài thanh khiết, mặc bạch y, tóc dài vấn trâm ngọc. Bách Lý Hoằng Nghị cứ đứng ngây người mà nhìn Thời Ảnh không chớp mắt. Lúc này hắn cảm thấy so với ánh trăng kia, thì Thời Ảnh còn đẹp hơn gấp bội phần.

Thời Ảnh đang ngắm trăng thấy Bách Lý Hoằng Nghị, y lên tiếng gọi.

"Hoằng Nghị!"

Nghe gọi Bách Lý Hoằng Nghị giật mình hắn vội hỏi.

"Sư tôn, khuya rồi sao sư tôn chưa đi nghỉ?"

"Sư tôn muốn ngắm trăng. Còn con, con vẫn chưa đi nghỉ sao?"- Thời Ảnh trả lời và hỏi lại

"Con... con... là con cũng muốn ngắm trăng."- Bách Lý Hoằng Nghị ấp úng không biết trả lời sao đành trả lời đại

"Vậy con cùng ngắm trăng với ta."

"Dạ!"

Thế là, Bách Lý Hoằng Nghị khinh công lên mái nhà và ngồi xuống bên cạnh Thời Ảnh. Cả hai cùng nhau ngắm trăng.

Ngắm trăng được một lúc, Thời Ảnh cảm thấy buồn ngủ, y ngả đầu vào vai Bách Lý Hoằng Nghị mà thiếp đi.

Hành động này của Thời Ảnh, làm Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy mặt hắn nóng lên, tim đập nhanh hơn. Hắn không biết tại sao hắn lại có cảm giác này. Bỗng dưng hắn muốn thời gian hãy ngừng trôi lại.

Thấy trời càng về khuya sương xuống càng lạnh, Bách Lý Hoằng Nghị vội bế Thời Ảnh khinh công đáp đất, rồi bế y về khách phòng.

Khách phòng.

Bách Lý Hoằng Nghị nhẹ nhàng đặt Thời Ảnh xuống giường và cởi giầy giúp y.

Sau khi giúp Thời Ảnh cởi giầy, Bách Lý Hoằng Nghị mới ngồi xuống bên mép giường để được ngắm Thời Ảnh ở khoảng cách gần hơn.

Trông Thời Ảnh ngủ mà vẫn đẹp.

Đang ngắm Thời Ảnh, bỗng dưng Bách Lý Hoằng Nghị cúi sát mặt hắn gần mặt Thời Ảnh và đặt lên môi y một nụ hôn phớt nhẹ, xong hắn nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi khách phòng.

[BJYX] [BÁCH THỜI KHẢ LẠC] LƯỠNG THẾ KHIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ