Trên chiếc giường trẻ em nhỏ nhắn mềm mại tầng thượng, thân thể nho nhỏ của Junghoon thỉnh thoảng lại khó chịu lật qua lật lại trên giường, gương mặt trắng nõn vì sốt cao nên đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ vốn phấn nộn đáng yêu bắt đầu khô nứt, khóe miệng còn có vài cái bong bóng nhỏ.
Ngồi trên đầu giường, Lisa mắt đỏ ửng lấy viên thuốc bác sĩ vừa cho bỏ vào một cái chén nhỏ, cẩn thận nghiền nát từng viên một, thỉnh thoảng lại dùng mu bàn tay của mình lau vệt nước mắt trên mặt.
Mấy tiếng trước con trai vẫn còn khỏe mạnh ngồi bên cạnh cô đọc sách với cô thoáng cái đã ỉu xìu như vậy rồi, từng tiếng rên rỉ khó chịu thật nhỏ khiến trái tim cô tan nát.
Nhìn thấy con khó chịu như vậy mà cô lại không có cách nào, cô thật sự là một người mẹ vô dụng nhất trên thế giới này.
Đặt cái chén nhỏ lên đầu giường, Lisa vừa nức nở vừa nhẹ nhàng ôm lấy con rồi dùng gối lót vào đầu bé, sau đó cô cầm chén qua cẩn thận dùng thìa đút từng muỗng thuốc vào miệng con.
Nhưng vừa đút được hai muỗng thì gương mặt nhỏ nhắn của con trai đã nhăn lại rồi “ọe” một tiếng nôn hết thuốc trong miệng ra, Lisa sợ con bị sặc nên bối rối nâng vội cậu bé dậy, chén thuốc trên tay không cẩn thận “xoảng” một cái, đổ hết lên chiếc đệm đơn.
Cô giúp việc đứng kế bên lập tức chạy lại giúp, Lisa nghẹn ngào lắc đầu, cẩn thận cởi bộ đồ ngủ đã ướt nhẹp của con ra, thay bằng bộ đồ vải bông mềm mại, sau đó kéo thân thể nóng hổi vào lòng mình ôm thật chặt.
Có lẽ ngửi thấy được mùi vị ngọt ngào của Lisa nên cậu bé không hề giãy giụa, miễn cưỡng uống hết chén thuốc đã được pha lại, chỉ khi rất khó chịu bé mới phát ra vài tiếng thì thào khó có thể nghe thấy.
Cô giúp việc theo lời dặn bưng lên một chậu nước đá, Lisa ngâm tay vào chậu nước đá một lúc rồi dùng chiếc khăn mềm lau khô nước trên tay, sau đó nhẹ nhàng dùng tay đặt lên gương mặt đỏ bừng cùng trán của bé.
Cảm xúc lành lạnh mềm mềm mang theo mùi hương truyền đến trên mặt làm cho đứa trẻ đang khó chịu toàn thân thấy thư thái hơn rất nhiều, hai tay Lisa nhanh chóng trở nên ấm áp, cô thu tay lại chuẩn bị ngâm vào nước đá lần nữa nhưng đột nhiên bị mất đi sự mềm mại nên gương mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại, đôi tay cũng bắt đầu quờ quạng, Lisa vội vàng vươn tay ra bắt lấy đôi tay nhỏ của bé.
Sau khi bắt được tay cô Junghoon mới yên lặng trở lại, khi đôi tay thơm mềm kia chạm vào mặt bé lần nữa bé phát ra một tiếng kêu non nớt mềm yếu:
“Mẹ”
Lisa đang bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của bé ngây người một lát, sau đó nước mắt vốn đang rưng rưng của cô lại chảy ra.
Trên hành lang ngoài cửa lớn, mười người đàn ông cao lớn cúi đầu đứng thành hai hàng, yên lặng không tiếng động.
Đến khi Jungkook cả người đều mang theo hơi thở lạnh lẽo ra khỏi thang máy, lúc xuất hiện trước cửa lớn, mọi người trên hành lang đều rầm rì trong cổ họng, đầu càng cúi thấp hơn, câm như hến.
