Chương 12

39 7 6
                                    

Buổi chiều cùng ngày, Trịnh Nghiên và nàng đã có mặt tại vùng quê yên bình của cô. Ngồi trong xe mà như có lửa cháy dưới mông. Cô cứ nhích qua nhích lại làm cho Tử Du bên cạnh cũng phải bật cười

"Em làm sao đấy?"

Cô giật mình

"Em làm phiền đến cô hả?"

"Không có"

Nàng khẽ cười

"Ý cô là em làm gì mà nhúc nhích hoài thế?"

"Ai da. Tại vì 2 năm rồi em không có về đây nên..."

Cô lúng túng nói

"Sao lại không về?"

"Chỉ là chút chuyện gia đình thôi"

Nhìn thấy cô không được thoải mái khi nhắc về chuyện cũ nên nàng cũng không hỏi tiếp. Hai người trầm mặc, nàng tập trung lái xe, cô thì chìm vào suy nghĩ của mình...

Khung cảnh quen thuộc dần dần hiện ra trước mắt. Trịnh Nghiên kích động reo lên

"Tới rồi tới rồi"

Tử Du dừng xe lại theo ý của cô, bước xuống xe nhìn căn nhà gỗ phía trước. Trịnh Nghiên hí hửng vòng ra sau, mở cốp xe bưng 2 chậu hoa đặt ngay cửa sau đó tay xách nách mang đứng ở cửa hô to

"Ông bà nội ơi! Cháu về rồi đây"

Nàng hơi bất ngờ vì tiếng gọi của cô. Trịnh Nghiên cười bảo

"Cô thông cảm ở đây là miền quê nên không có chuông để bấm"

Cạch

Nàng định mở miệng nói không sao thì cánh cửa bên trong được mở ra, tuy cách nhau cái hàng rào nhưng nàng vẫn thấy rõ người đang di chuyển đến gần là một người đàn ông khoảng 70 tuổi, khuôn mặt hiền từ, mặc dù có vài nếp nhăn do dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn rất phong độ. Đây chắc là ông nội của Trịnh Nghiên.

Ông đi từng bước chậm rãi đến cửa rào, cửa vừa được mở ra, cô nhanh chóng bay lại ôm lấy ông nội của mình. Ông nội cười tươi đến nổi cả gương mặt đều nhăn lại hết, vuốt tóc Trịnh Nghiên bảo

"Cuối cùng cháu nội của ông cũng về rồi. Mấy năm nay cực khổ cho con"

Cô lắc đầu nguây nguẩy nghẹn ngào.

"Con không có cực gì hết"

"Được rồi mà"

Ông vỗ về đứa cháu bé bỏng của mình đôi mắt lộ vẻ cưng chiều. Nãy giờ lo nhìn cháu nội của mình, lúc này ông mới để ý cô gái đứng phía sau: Dáng người cao ráo, mái tóc xõa dài, ngũ quan tinh xảo. Tóm lại chính là một người có vẻ ngoài xinh đẹp như hoa. Mắt thấy ông đang nhìn mình Tử Du lễ phép cúi đầu chào ông. Ông định mở miệng chào hỏi thì phía sau truyền đến âm thanh vội vã không cần nghĩ cũng biết là ai. Trịnh Nghiên dang tay ra tưởng bà nội thấy mình sẽ vui mừng nhào đến ôm mình như mọi khi thế nhưng sự thật luôn phũ phàng. Bà nội lướt qua người cô, ôm cô giáo của cô vào lòng, còn hôn lấy hôn để. Trịnh Nghiên mắt mở to đến nổi muốn rớt ra ngoài

"Bà nội! Cháu của bà ở đây mà"

"Con bất mãn cái gì chứ? Bà đang ôm cháu dâu của bà mà"

[JeongTzu] | COVER I My loveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ