The sixth chapter

1K 95 12
                                    

-Ý anh là sao cơ, huyng?

-Mark Lee nó là giám đốc điều hành cùng công ty Jaehyun đấy.

....

Ten hít thở một sâu, rón rén đi vào phòng ngồi kế bên Taeyong. Tay Taeyong nắm lấy tay Cơm Nắm xoa xoa như chỉ cần bỏ ra một cái, Cơm Nắm sẽ gặp chuyện một lần nữa.

-Nãy em mới thấy Guan Heng đi ra, thằng bé ổn chứ?

-Cơm Nắm ổn, chỉ là vừa rồi thằng bé động đậy có ý thức lại nên anh gọi Guan Heng. Nó bảo Cơm Nắm sẽ tỉnh lại sớm thôi, khoảng chừng ba tuần hay 1 tháng nữa.

Giọng Taeyong run rẩy như sắp khóc vì xúc động. Ten ngồi kế bên cũng không kìm nổi mà ôm chầm lấy người anh thân thiết của mình, Ten thương Taeyong rất nhiều, đối với nó Taeyong cứ như anh ruột vậy. Thế mà cả thế giới như đều muốn chống lại anh ấy, hôn nhân đổ vỡ, con trai bị tai nạn giao thông, em trai thì vì tình yêu mà chống đối khiến Taeyong rất phiền lòng, không khỏi lo nghĩ suốt ngày.

-Anh ơi...Donghyuck...

-Anh biết rồi. Chỉ là anh hơi sốc, anh nghĩ anh cần thời gian để chấp nhận. Dù sao Donghyuck cũng mười tám rồi...

Nghĩ đến việc để em mình quen với Mark, cậu cũng không thấy có gì quá bài xích. Mark là một chàng trai tốt, lại là một người trưởng thành chín chắn, nhìn cái cách em ấy luống cuống tay chân vì một con gấu nhỏ như Donghyuck, thiếu điều chỉ muốn đội lên đầu khiến cậu càng thêm yên tâm phần nào. Có lẽ tác thành cho hai đứa nó cũng không phải là quá khó, nhưng điều khiến cậu bực bội chính là Donghyuck giấu anh bao lâu nay, đã thế còn bỏ học trốn đi chơi.

Nhưng đâu thể trách mỗi mình Donghyuck được, bởi vì chính cậu ngày xưa cũng thế. Cậu cũng bốc đồng như Donghyuck bây giờ, tính ra đó là gen di truyền từ anh sang Donghyuck mới đúng. Ngày trước Taeyong và Jaehyun cũng trốn học, cúp tiết đi chơi với nhau. Jaehyun ngày đó cười tươi như ánh mặt trời, hai cái má lúm lúc nào cũng đòi cậu hôn lên. Taeyong còn nhớ, có bữa anh ốm liệt giường, sốt mê man mấy ngày trời, đến khi hạ sốt và tỉnh dậy vào một buổi sáng, Taeyong phát hiện ra Jaehyun gục ngay bên cạnh. Trên sàn là đầy rẫy những đồ vật lung tung, thuốc, đồ ăn, chậu nước, khăn tay, và ti tỉ các thức khác, còn có mấy bộ đồ ngủ ướt sũng mồ hôi.

Nghĩ đến đây, Taeyong bỗng thấy tủi thân quá! Bây giờ cái gì cậu cũng phải tự làm, ốm thì uống thuốc rồi đi ngủ cho qua cơn sốt, vui thì tự thưởng cho mình những chiếc bánh hay kẹo tự làm, ngủ một mình, ăn cơm một mình, xem phim một mình. Làm gì cũng chỉ có mình cậu. Anh cô đơn lắm, Jaehyun à!

Không khí im lặng bao trùm, Ten bỗng cảm thấy quá ngột ngạt nên đã bât TV lên như mong phá vỡ sự yên tĩnh này một chút, vì nó biết Taeyong lại chìm vào trong thế giới trong quá khứ của mình. Vừa mở lên đã thấy đài truyền hình quốc gia đưa tin Jaehyun đang tham dự bữa tiệc cho dự án xây dựng mang tầm cỡ quốc tế. Ten định chuyển kênh nhưng Taeyong có vẻ không muốn, máy quay lia tới Jaehyun và  Yeoreo đang khoác tay nhau, phóng viên hỏi tới tấp về đám cưới của đôi uyên ương, Yeoreo cười không khép được miệng líu ríu trả lời từng câu hỏi của phòng viên. Ten hốt hoảng định tắt luôn cái TV chết tiệt, nhưng nó chợt nhận ra hình như anh Taeyong của nó không có vẻ gì là không biết tin động trời này, nên nó mặc kệ. Duy chỉ đến câu hỏi của đài truyền hình nơi Nhân Tuấn đang làm DJ lại hỏi Jaehyun một câu chí mạng.

[Jaeyong] LiebestraumNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ