ngày hôm đấy, joohyun đã chạy rất xa.
từ lúc seulgi cùng seungwan bật dậy khỏi ghế và khi nhìn cô sắp đến níu tay nàng, joohyun đã ngay lập tức rời đi.
nàng đã chạy trốn, nước mắt rơi, khó lòng tin được người kia đã nói ra lời đó.
kẻ gây tổn thương cho nàng lại chẳng thể đuổi theo mãi.
dưới dòng người tấp nập, seulgi thở hồng hộc, gấp gáp gọi tên "hyun" chẳng biết bao lần.
cô cứ thế lạc mất nàng trong đám đông.
cứ thế, cứ thế,
lạc mất nàng.
ngỡ như thượng đế đã có mưu kế của ngài sẵn, rằng với người se duyên một câu cắt đứt sợi duyên chỉ đỏ của hai người.
cúi đầu xuống, bất lực.
nhớ lại lúc người mình yêu khóc, tự trách.
...
trong suốt hai tuần cách xa, người ta chẳng thấy người hoạ sĩ nào rời khỏi phòng nửa bước. họ cũng chẳng thấy một người nào thất nghiệp vội vã kiếm việc làm.
seulgi vẫn sột soạt trên mặt giấy như một việc làm thường lệ. thi thoảng cứ liếc mắt ra ngoài ban công, xem ô cửa sổ đối diện toà chung cư đã sáng đèn chưa.
cô sống như thế trong khoảng hai tuần. sáng mặc kệ không thèm tưới nước cho cây, chiều vẽ vời lung tung mà ra toàn bức vẽ nguệch ngoạc, tối về thì ngả lưng trên giường.
cuộc sống của kang seulgi y đúc những ngày tháng về trước, giờ giấc sinh hoạt chẳng sai lệch một li.
nhưng cũng vì thế mà càng chà xát muối vào trái tim cô.
cuộc sống bình thường của kang seulgi là những năm tháng đơn độc sau khi tốt nghiệp. còn cuộc sống của kang seulgi sau khi gặp bae joohyun hoàn toàn khác bọt, bởi lẽ nàng làm cho nó thêm đặc biệt.
và bình thường chẳng tốt tẹo nào.
vì seulgi nhớ những điều nhỏ nhặt nhưng đặc biệt.
và seulgi nhớ đến mức phát khóc.
đọc những dòng tin nhắn cũ, cảm giác tim bị thắt chặt.
"em xin lỗi."
dẫu biết "xin lỗi" là lời sáo rỗng nhất trên trần gian.
nhắm mắt, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
cô nhấc máy, chậm rãi mở mắt ra nhìn tên người gọi. rồi tỉnh táo sau cơn mơ màng. "hyun?"
"ta nói chuyện đi seulgi."
môi seulgi run lên. chẳng biết do nhớ nhung nên xúc động hay do lo sợ nên run lên.
"chị đang ở đâu?"
"công viên."
![](https://img.wattpad.com/cover/285028295-288-k619058.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEULRENE] Hiên.
Fanfictionlove is not a destination but a journey, it won't end unless you die.