[ Shu×Valt ] Kẹo ngọt đúng không ?

437 41 7
                                    

- Cậu phải uống đi chứ!

- Không chịu! Tớ không uống đâu! Thuốc đắng lắm!

Valt giãy đành đạch trên giường. Valt nhất quyết không chịu uống thuốc. Shu biết điều đó chứ! Nhưng cậu không ngờ tên nhóc này cứng đầu thế! Nhìn Valt như vậy Shu thực sự không biết nên nói gì.

Shu chán ngán lục trong túi áo ra một viên kẹo. Cậu huơ huơ viên kẹo trước mặt Valt rồi nói với nụ cười khiến cho hàng ngàn cô gái phải đổ gục:

- Nếu như cậu chịu uống thuốc thì viên kẹo này thuộc về cậu. Thế nào ?Giờ có chịu uống hay không?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

- Tớ sẽ uống nhưng cậu phải cho tớ kẹo nhá!

- Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh!

Nhìn Valt uống thuốc một cách khổ sở, Shu tự hỏi là mình đã trở thành người bón thuốc cho cậu ấy từ bao giờ rồi.

- Được hai tháng rồi à?

__________________

2 tháng trước

- Shuuu, con ra bệnh viện lấy thuốc đi!

- Vâng thưa mẹ.

Shu vơ vội lấy áo khoác rồi mở cửa ra ngoài. Từng cơn gió buốt lạnh đầu thu phả xuống. Mang theo nó là những chiếc lá vàng úa lìa khỏi cành như cuộc chia li giữa hai mẹ con với nhau.

Bụp! Oái! Hình như vừa có cái gì đó cậu. Khỏi cần nhìn cậu cũng biết thứ đấy rất cứng và nặng. Mặc dù nghĩ như thế nhưng cậu vẫn cúi xuống nhìn. Có vẻ đó là một đứa bé có mái tóc xanh dương đậm được cài lại bằng một cái băng đô màu vàng. Tóc của đứa bé đấy được chĩa nhọn ra như phần gai của nhím. Đầu nhím ?! Bộ thời nay người ta đều thích kiểu tóc vậy hả?

- TÔI XIN LỖI RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ VA PHẢI ANH!!!!

Tiếng hét chói tai của "đầu nhím" khiến Shu bừng tỉnh. Cậu xoa xoa hai lỗ tai của mình và thầm kêu sao người này có giọng nói to ngang hàng với cái loa phát thanh vậy chứ ?! Chưa kịp định hồn lại vì tiếng thét ấy thì Shu đã bị một tiếng thét khác làm điên đảo thần hồn :

- VALT, EM ĐÂU RỒI?!! VỀ ĐI CHỨ!!!

Vừa nghe thấy tiếng gọi kia thì tên nhóc "đầu nhím" dựng hẳn người lên. Cậu ta bật dậy rồi chạy qua người Shu với vẻ mặt hốt hoảng. Kế tiếp đó là người phát ra tiếng thét làm điên đảo thần hồn chạy đến chỗ cậu và hỏi đứa bé "đầu nhím" đã đi đâu rồi chạy đi ngay tắp lự.

Hình như không có ai để ý đến cái con người bị thủng màng nhĩ nào đó.

Thì ra cái câu "người tính không bằng trời tính" nó có ý nghĩa như vậy. Bằng chứng là khi Shu lấy thuốc xong thì cậu lại nghe được tiếng thét quen thuộc ấy. Nó phát ra từ căn phòng số 213. Nếu như là bình thường thì cậu sẽ đi về nhà sau khi lấy thuốc, nhưng hôm nay thì khác. Sự tò mò dấy lên trong tâm trí Shu, cậu bước từng bước đến căn phòng số 213 kia.

1 bước...

2 bước...

3 bước...

Rồi 4 bước...5 bước

[ Beyblade Burst ] Tổng Hợp FanfictionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ