Chương 13: Đến nhà Tôn Oánh Hạo

83 10 5
                                    

Fanfic lái lơ, sau bao nhiêu ngày chờ đợi mòn mỏi thì cuối cùng tác giả cũng cập nhật thêm chương mới *\(^o^)/*
_____

Dư luận luôn nổi lên nhanh chóng, bất luận thật giả, mặc kệ có ẩn tình gì hay không. Hầu như tất cả các trang chủ trên Weibo đều tràn ngập những suy đoán khác nhau.

Mặc dù điều ngoài ý muốn này xảy ra bất ngờ khiến chị Sâm không biết phải làm sao, nhưng nó cũng tình cờ tạo cho Tiểu Thường một cái cớ rời khỏi vị trí trạm tỷ để ôm mỹ nhân về nhà.

Và vào lúc này đây, Thường Hoa Sâm đúng là đang chăm chú viết những lời thanh minh trên Weibo của mình, thoạt nhìn rất nghiêm túc nếu như bỏ qua bàn tay đang nghịch tóc Tôn Oánh Hạo của anh.

Mùa đông của thành thị đến hơi sớm, ngôi nhà của Tôn Oánh Hạo cách trung tâm thành phố không xa, nằm trong một tiểu khu có an ninh tốt, quan sát được đô thị phồn hoa với xe cộ tấp nập và ánh đèn suốt đêm không tắt.

Đây là lần đầu tiên Thường Hoa Sâm đến nhà người yêu, từ dưới tầng hầm đi lên, Tôn Oánh Hạo liền chú ý khắp nơi, cẩn thận nhìn xung quanh. Sau khi đến hành lang, khóa vân tay mở cửa rất nhanh, Tôn Oánh Hạo quay sang bên cạnh ra hiệu cho Thường Hoa Sâm mau chóng vào nhà.

Bạn học Tiểu Thường vẫn đang mang ba lô trên vai, hai tay giữ vạt áo khoác. Vừa rồi phấn khích quá, cho đến khi trái tim bé bỏng đập thình thịch trước cửa nhà mới nhớ ra rằng mình đã quên cả hồi hộp.

Ánh mắt lơ lửng có chút mất tự nhiên, nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu mới thốt ra một câu:

"Sớm như vậy đã đến nhà em rồi."

Tôn Oánh Hạo bị chọc cười, đi vào trước một bước giúp anh lấy ra một đôi dép lê hình cún con lông xù mềm mại.

"Anh nghĩ cái gì đấy, hẹn hò bên ngoài quá nguy hiểm, suy nghĩ vì nghề nghiệp của em một chút có được không? Bạn, trai."

Cực kì hưởng thụ cách gọi này, Thường Hoa Sâm cười ngây ngốc nhanh chóng bước vào phòng.

Nhìn thấy Tôn Oánh Hạo đóng cửa cúi đầu xuống thay giày, bỗng nhiên ý thức được:

"Nhà em sao lại có hai đôi dép đi trong nhà?!"

Vừa hỏi xong liền có xúc động muốn cắn đứt đầu lưỡi, người quản lý, trợ lý các kiểu đến đây cũng phải có dép để đi chứ. Vì vậy, lại một lần nữa đi nhìn biểu cảm của Tôn Oánh Hạo, phát hiện đối phương không hề gợn sóng, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười thản nhiên.

Giây tiếp theo, một cảm giác mát lạnh truyền đến từ lòng bàn tay và kẽ hở giữa các ngón tay, Tôn Oánh Hạo cầm tay anh, bật đèn trong hành lang nhỏ và dẫn người vào bên trong.

"Đôi dép này là đặc biệt mua cho anh."

Tôn Oánh Hạo quay đầu lại nhìn anh chàng sinh viên đại học ngốc nghếch:

"Trước khi chúng ta ở bên nhau, em đã suy xem nếu thực sự có thể hẹn hò nên đi đâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy ở nhà là an toàn nhất,  liền tâm huyết dâng trào mua cho anh một đôi dép đi trong nhà."

Rõ ràng là chỉ có một người, nhưng phòng khách rất rộng, có hai chiếc ghế sofa thả trên sân thượng, dưới ghế sofa trước TV lớn trải một tấm thảm dày, trông cứ như đang ở trên mây nhưng cảm giác rất an tâm. Thường Hoa Sâm yên lặng nắm chặt tay:

(Hoa Oánh Nguyệt Hạ) Hành trình theo đuổi thần tượng thành côngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ