Nhóc con Vưu Vi nhận lấy bát mì nhỏ từ tay Kim Tại Hưởng, nhanh chân chạy một mạch tới băng ghế phía sau lưng hắn lặng lẽ nhấm nháp. Tuấn Chung Quốc thấy con nhóc này ăn rất cẩn thận, có chút đối lập với vẻ ngoài suồng sã của nó. Có chút kì lạ.
Trong đầu tuy đã xuất hiện suy nghĩ muốn cho qua nhưng nghĩ đến tương lại túi tiền của mình, Tuấn Chung Quốc lại không nhịn được đá ghế đứng dậy lại gần Kim Tại Hưởng. Hướng tới con nhóc đang ngồi sau lưng hắn, nhếch mép hỏi
"Nhóc con, tiền của anh đâu rồi?"
Vưu Vi ngang ngược nhưng trong phút chốc khi nhìn thấy khuôn mặt đang toát lên vẻ hung hăng của Tuấn Chung Quốc con bé lại giật mình bất giác lùi về sau nửa bước, rồi bế tắc chui vào sau lưng Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng chỉ kịp trao cho Tuấn Chung Quốc một ánh mắt áy náy rồi hắn thở dài nắm cổ áo Vưu Vi xách nhóc con lại táy máy chân tay này ra đứng đối diện với Chung Quốc. Hắn từ tốn lại nhẫn nại nói chuyện với cô bé.
"Vưu Vưu em lại trốn học nữa sao?"
cô nhóc ôm khư khư bát mì không nói gì, đầu cúi xuống nghiêng sang bên trái. Kim Tại Hưởng hắng giọng tỏ ra nghiêm khắc.
"Ngẩng đầu lên nhìn anh"
Tuấn Chung Quốc thế mà lại bị cô nhóc này làm cho bất ngờ, Vưu Vi gạt phăng cánh tay Kim Tại Hưởng đang nắm hờ cổ áo nhóc ra, ôm cả bát mì chạy một mạch ra khỏi cửa. Thân thể nhỏ nhắn thoắt cái đã không còn xuất hiện trong tầm mắt của hai người bọn họ nữa.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt, Tuấn Chung Quốc cũng đủ hiểu đương sự đang đứng bên cạnh cậu cũng bất ngờ không kém. Kim Tại Hưởng đỡ trán ngước đầu nhìn Tuấn Chung Quốc cười trừ nói xin lỗi, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua túi hành lý cồng kềnh của Tuấn Chung Quốc, đôi mắt màu nâu đen cụp xuống, Tuấn Chung Quốc thấy hắn vừa với tay vào trong ngăn tủ, miệng vừa mấp máy hỏi cậu.
"Con nhóc kia trộm của cậu bao nhiêu vậy? tôi trả lại"
Tuấn Chung Quốc lắc đầu.
"Bỏ đi, cũng không nhiều lắm"
Cậu lười tính toán, với tay rút một thanh kẹo để ở trong cái hộp nhựa cũ cũ nằm trước quầy rồi quay lưng muốn kéo hành lí của mình đi. Đống đồ vừa mua mới ăn hết phân nửa cũng không thèm mang theo, Chung Quốc cứ thế mở cửa đi thẳng. Kim Tại Hưởng nhoáng thấy hết ca làm vội vã mang cặp sách lên vai, rảo bước chạy theo cậu.
"Trông cậu lạ hoắc, lần đầu tiên đến đây sao?"
Tuấn Chung Quốc tỏ ra kiệm lời, một chữ cũng không muốn nói với người quen của kẻ vừa trộm tiền mình. Nói ngắn gọn là có chút ác cảm. Cậu hững hững hờ hờ ăn thanh kẹo kia.
Mà thanh niên Kim Tại Hưởng cũng không nhụt chí chút nào, hắn vừa từ tốn vừa kiên nhẫn nói chuyện với Tuấn Chung Quốc. Tay giữ lấy cặp sách đang khoác hờ trên bả vai.
"Tôi thấy cậu kéo theo đống đồ lớn như vậy chắc chắn là lần đầu tới đây rồi, cậu có muốn tìm phòng trọ không?"
Tuấn Chung Quốc thấy cậu bạn phiền toái này đột nhiên nhắc tới tìm phòng, cả người khựng lại, cậu nghiêng đầu nhìn Kim Tại Hưởng. Hắn liền đoán ra ngay.
YOU ARE READING
Chỉ Có Người là Thanh Phong.
Fiksi Penggemar"Ý nghĩa của sự trưởng thành, nằm ở chỗ bạn cố gắng hiểu những điều mình không thể hiểu, thử tha thứ cho những người trước giờ mình không ưa, lúc tủi thân khó chịu vẫn giữ được trạng thái vui vẻ. Những người độc lập luôn có linh hồn thú vị và trái t...