Chương 10: Bạn trai?

188 23 7
                                    

Châu Kha Vũ nói nhớ ta....

Lần này Lưu Vũ thực sự cảm nhận được khuôn mặt mình đang đỏ dần lên, giờ hắn mới biết mình thực ra rất dễ đỏ mặt.

"Làm sao đây, giao đấu với yêu quái lâu như vậy hao tổn quá nhiều pháp lực, giờ ta không còn sức đâu để thi pháp che đi khuôn mặt đang đỏ ửng này nữa, cũng may trời đã tối rồi chắc cậu ta không nhìn thấy đâu nhỉ." Lưu Vũ nghĩ thầm trong bụng.

"Ông chủ Châu sao lại ở đây?!" Hắn lấy lại bình tĩnh, vờ hỏi như không nghe thấy gì.

"Xin lỗi..., tôi đã lừa Tiểu Thất để lấy được địa chỉ nhà anh, tôi chỉ là muốn đến đưa ít đồ bổ cho anh, rồi hỏi thăm xem anh đi đâu đã về chưa. Mấy ngày liền không liên lạc được với anh, tôi thực sự đã rất lo, tôi..."

"Cảm ơn ông chủ Châu đã quan tâm, một chút chuyện cá nhân đã giải quyết xong rồi, mai tôi sẽ đi làm bình thường."

"Không gấp, tôi nhìn anh rất mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa rồi đi làm cũng được, chỉ là..."

"Tôi không sao...."

"Cảm ơn cậu đã quan tâm, cậu thực sự là một ông chủ tốt...., cũng đã muộn rồi, cậu cũng nên quay về nghỉ ngơi đi." Ta đang nói linh tinh gì thế không biết.

.....

"Được, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, lúc khác tôi lại đến..."

"Lại đến, cậu đùa ta đấy à?!"  Nội tâm Lưu Vũ gào thét

"Lạ thật, hai anh em họ không ai mời mình vào nhà... bỏ đi."

"Nhưng mà chỗ này cũng nhỏ quá đi.  Không sao, Lưu Vũ, sau này nhất định tôi sẽ cho anh ở ngôi nhà to hơn thế này gấp 10 lần, không gấp 100 lần..." Ông chủ Châu suy nghĩ rất nghiêm túc nhá.





Sáng sớm hôm sau...

LA NGÔN

"Ngươi, ngươi,....Ai cho ngươi nằm trên giường của ta hả, ngươi chán sống rồi sao...?!"

"Ngươi, ngươi làm cho khắp giường ta toàn là mùi ch....của ngươi, hôi chết đi được..."

"Xin lỗi chủ nhân, chắc tôi bị mộng du đó."

"Cút!"

"Chịu không nổi rồi, nước hoa của ta đâu rồi ?!"

Không thấy???

"Ngô Hải, lọ nước hoa ta mới mua để đây đâu rồi?"

"Làm sao tôi biết được."

"Không phải ngươi lấy thì còn ai nữa, Tiểu Thất và La Ngôn đều không thích nước hoa. Đừng chối, ta nghe mùi rõ quá mà, là nó, mùi nước hoa của ta trên người ngươi."

"...Thì tại sữa tắm ngài mua không thơm gì cả, không đi hết được mùi tanh của máu, tôi đành phải mượn nước hoa của ngài dùng tạm nếu không tôi sẽ phát điên mất." Còn cả mùi rác thối muốn chết, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với ngài đâu.

"Ngài mau mua sữa tắm mới cho tôi đi."

Được, ta nhịn.

"Vậy lọ nước hoa đâu rồi?"

《暴风周宇》Hãy đến yêu taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ