Buổi sáng đầu tiên của mùa đông,trời rất lạnh,ngay cả người siêng năng như Karina cũng không muốn ra ngoài. Tuy nhiên,Winter đã dậy từ rất sớm để bắt đầu bài huấn luyện của mình. Vì không có cha ở đây nên đôi lúc Karina vẫn dung túng cho Winter nghỉ phép vài bữa nếu cảm thấy cô có chuyện không ổn.
Nhưng Winter vĩnh viễn là Winter,em ấy không bao giờ lắng nghe lời cô nói.
Karina nghĩ,nếu muốn dạy dỗ em ấy,e là phải bắt đầu từ việc khiến em nghe lời mình. Cô không muốn ép buộc Winter,bởi dù nhiều năm trôi qua,cô vẫn chưa bao giờ làm quen được với thân phận của hai người.
Trí Mẫn,kể từ hôm nay Mẫn Đình sẽ chính thức là người của Liễu gia.
Trí Mẫn,cô ta có nhiệm vụ phải bảo vệ con bằng mọi giá. Cho dù phải đánh đổi chính mình.
Lời của lão cha già vang vọng trong trí nhớ. Cô biết cha mình là một người thương con cái,nhưng cách thức của ông đôi lúc lại khiến cô rùng mình sợ hãi. Karina thiết nghĩ nếu mẹ còn sống,cuộc đời của mình và Winter cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Sau khi hoàn tất sửa soạn,Karina theo lệ ra sân sau,cô vẫn luôn im lặng dõi theo bóng hình nhỏ bé đó. Từ năm em ấy ba tuổi,đến tận thời điểm này. Một khoảnh khắc đều không thay đổi. Karina không rõ điều gì lại khiến cô hành xử như thế này,thứ cảm xúc đang cháy bỏng trong lồng ngực có ý nghĩa thế nào.
"Winter."
Karin khẽ gọi,vì mùa đông nên cô ăn mặc khá nhiều,tuy miệng nói thích mùa đông nhưng Karina lại thấy bản thân không hợp với loại thời tiết này chút nào.
Nghe tiếng Karina gọi,Winter như chú cún nhỏ,ngay lập tức chạy đến. Thời tiết thì lạnh mà em ấy lại ăn mặc phong phanh thế này. Nhìn thôi Karina cũng thấy đau lòng.
"Sao không mặc thêm đồ cho ấm. Tôi cũng đâu có đối xử tệ bạc với em."
"Không phải. Do em phải luyện tập nên mới không mặc nhiều."
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Mùa đông không cần ra ngoài tập."
"Nhưng lão gia chủ nói em phải luyện mỗi ngày để có thể bảo vệ người."
Karina cau mày,biết thế nào em cũng lấy ông ta ra làm bia đỡ đạn. Nói thế nào đây,người cứu em về là cha cô,nên em nghe theo ông ấy cũng không phải chuyện gì sai trái. Nhưng Karina từ giờ phút này liền không thể chịu đựng được. Cô thay Winter cảm thấy bất công,thay Winter muốn một cuộc đời bình thường,cô muốn em ấy được sống hạnh phúc.
"Thế ai là chủ nhân của em,Winter?"
"Là người,thưa chủ nhân."- cái miệng nhỏ nhanh nhảu đáp. Karina mím môi,miệng thì nói tôi là chủ nhân của em. Nhưng có bao giờ em chịu nghe tôi đâu.
"Vậy em nên biết mình phải có trách nhiệm nghe lời ai. Đừng quên Winter,mạng này của em giờ thuộc về tôi. Tôi muốn em từ nay chỉ nghe lệnh của tôi."
"...thế lệnh của lão gia chủ?"
"Em có thể nghe,nhưng sau đó phải báo cáo lại với tôi. Ông ấy có nói gì thì cứ để tôi lo. Em hiểu chưa,Winter?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Winrina]-You like spring,I prefer Winter (SERIES DRABBLES)
Short StorySeries real life hường phấn của Winrina 🐶🐱 "Có một trái tim tan vỡ là điều tốt đẹp,nó có nghĩa là chúng ta đã thực sự cố gắng vì một điều gì đó."