Rec song: Make it to me - Sam Smith
Tinh Nhan Oi - Orange, Binz" Có thể nói cho anh biết em là ai được không? "
Đồng tử Junghwan hơn dao động, nhưng sau đó lại nhanh chóng bình ổn. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ làm gương mặt của em trở nên sáng hơn, im lặng được một lúc, em mới từ từ đáp:
" Anh nghĩ em là ai? "
Haruto từ đầu chỉ đơn giản muốn tìm hiểu thêm về em mà thôi, anh làm việc phải tiếp xúc với nhiều người nên từ ngữ đôi lúc cũng sẽ trở nên khó hiểu. Nghe em nói vậy, Haruto nghĩ trong lòng rằng Junghwan không muốn chia sẻ nhưng vẫn thử gài em.
" Anh không biết nữa. "
Junghwan nghe vậy môi mỉm cười nhàn nhạt, em không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Haruto. Hai mắt chạm nhau khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, tai anh ửng ửng đỏ, má em cũng phiếm hồng.
Ngày xưa, em thường nghe mẹ rất nhiều truyện , mẹ em từng là ca sĩ vì vậy giọng bà nghe rất êm tai. Cứ mỗi đêm trôi qua bà lại kể một truyện khác, từ buồn đến vui, mẹ như muốn gói ghém cả tâm tư vào chúng mà truyền đạt đến Junghwan.
Một ngày kia, mẹ em về trễ, một ánh đèn cũng không muốn bật, em nghe mẹ lại gần, ôm mình vào lòng. Giọng bà vẫn ôn nhu nhưng hôm nay lại mang nét đượm buồn. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, em được nghe một cái kết bi thảm từ truyện mà bà kể.
Ngày xưa có một thiếu nữ sinh ra trong vàng bạc, thời đó cô là một viên ngọc sáng không cần mài dũa, đức tính, nhan sắc cho tới tiền bạc không ai sánh bằng. Ấy vậy mà gia đình cô rất cổ hủ và nghiêm khắc, họ sống theo truyền thống quý tộc thời xưa, muốn kiểm soát quyền tự do và quyết định cuộc sống của con mình.
Năm mười bảy tuổi, cô vì tò mò mà trốn ra ngoài, chưa được bao lâu thì bị đám người hầu phát hiện. Họ sợ sẽ bị ông bà chủ đánh mắng dốc công đuổi theo thiếu nữ kia, chân chạy không dừng, miệng cũng chẳng ngừng la hét, ví như đàn thú dữ đang chập chờn vồ lấy con mồi.
Cô tiểu thư kia hoảng sợ đến tột cùng, cứ vô thức bỏ chạy. 30 phút, 1 tiếng rồi lại 2 tiếng, cô kiệt sức, đám người kia cũng không còn đuổi theo nữa.
Thiếu nữ dừng lại bên một gốc cây to, chân bị đá quẹt, gai đâm, máu chảy không ngừng. Nước mắt từng giọt rơi xuống, cô trước giờ đều sống theo bố mẹ, bố mong con dịu dàng cô đồng ý, mẹ mong cô khoan thai cô đồng ý, lại có hôm bắt cô học cách phỉ báng người ngèo, dù yêu cầu có uất ức tới đâu cô cũng cắn răng hứng chịu. Hôm nay trốn ra thế này, thiếu nữ cho rằng mình đã được tự do mà khóc nức nở.
Bỗng có một tiếng đàn len lỏi vào âm thanh buồn bã kia, thiếu nữ ngước lên, lại lần nữa theo bản năng mà đứng dậy đi theo nó.
" Cô sao lại bị thương thế này? "
Anh chàng ôm đàn thấy cô ngơ ngác nhìn mình, dừng lại một chút. Nước mắt còn đọng lại khiến cho đôi mắt nâu kia trở nên sâu thăm thẳm, tựa chừng như muốn đem người ta nhốt vào con ngươi.
Chàng chỉ là thư sinh nghèo nay gặp tiểu thư dung mạo xinh đẹp, mỏng manh thế này lại không khỏi lung lay mà nảy sinh ý muốn bảo vệ.