27. Hạ Chí nhà tôi là người đàn ông lãng mạn

365 26 4
                                    

Tôi nhờ Phù Tử mua vé xe, đơn giản thu thập vài món quần áo, đeo cặp sách chứa ví tiền và các loại giấy tờ linh tinh, trước khi đi còn cho con xuẩn hamster chút đồ ăn, sau đó ra cửa.

Khi tôi lên xe còn cố ý đem điện thoại đặt ở trong túi, do dự có nên gọi điện thoại cho ba mẹ trước hay không, cuối cùng vẫn thôi, muốn cho hai vợ chồng họ một bất ngờ.

Phù Tử mua cho tôi vé tàu cao tốc, chạy vài giờ là về tới quê, lại ngồi xe bus công cộng thêm mười phút là sẽ đến khu phố quen thuộc, đi vào trong phố, quẹo vào giao lộ thứ 2, sẽ thấy một khu nhà, đằng trước khu nhà đó là nhà ba mẹ tôi.

Một nơi rất bình thường, tôi quen thuộc nó tới nỗi có thể ở trong mộng vẽ ra mỗi một con đường, đáng tiếc con đường này có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể đi cùng Hạ Chí.

Dù sao thì quan hệ của tôi và em ấy là bí mật, ba tôi rất bảo thủ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tiếp thu chuyện con của ông ấy sẽ ở bên một người đàn ông khác.

Cho nên, thẳng thắn chuyện mình là gay với ba mẹ, thôi từ từ đi.

Gì? Sao Hạ Chí không đưa tôi đi? Cho dù là đưa đến thành thị thôi cũng được?

Mấy giờ trước, Hạ Chí nghe tôi nói tôi bị bệnh, em ấy bị dọa sợ, khẩn trương hề hề hỏi tôi không thoải mái ở đâu, tôi lại không thể nói cho em ấy rằng là em khiến anh cảm thấy rất kỳ quái, cho nên trầm mặc.

Tổng tài nhà tôi quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhỏ, mặc kệ bây giờ em ấy ưu tú cỡ nào, em ấy vẫn ỷ lại tôi, lập tức ôm tôi càng chặt, nói những lời khiến tôi chua xót.

Em ấy nói: "Bảo bối, anh đừng nhìn em như vậy, lòng em khó chịu."

Tôi không biết mình dùng ánh mắt gì nhìn Hạ Chí, có lẽ là có chút xa lạ và có chút sợ hãi......

"Bảo bối, anh là người mà em thật vất vả dùng bốn năm mới theo đuổi được, chúng ta mới ở bên nhau được hai năm, anh đã chán em rồi sao?"

Tôi lắc đầu, một khi Hạ Chí mở ra hình thức nói lời âu yếm, tôi liền không chống cự nổi, không phải bên tôi quá yếu, mà là vì quân địch quá cường đại, tôi trả lời: "Sao em lại nghĩ thế?"

Hạ Chí rất không có cảm giác an toàn, lúc em ấy ôm tôi, tôi không thấy đôi mắt em ấy, tôi hối hận mới nãy mình không nên nói ' hình như anh bị bệnh ', chọc đến tổng tài nhà tôi yếu ớt như vậy.

Tôi thật là tội nhân QAQ

Nhưng mà tôi có hối lỗi cỡ nào cũng không có gì dùng, Hạ Chí như bị tôi mở ra cái chốt kỳ quái, ở bên tai tôi không ngừng nói lại những hồi ức ngày xưa, còn nói gần đây tôi rất lãnh đạm, nói em ấy không rõ giữa  chúng tôi đã xuất hiện vấn đề gì, nói em ấy yêu tôi.

Lúc ấy tôi bị lời nói của tiểu yêu tinh Hạ Chí cảm động đến suýt quên muốn duy trì hình tượng cao lãnh không dính khói lửa phàm tục, ở bên tai Hạ Chí đáp lại ba chữ khiến người e thẹn, sau đó lôi kéo Hạ Chí ở trên giường tới một phát.

Quá trình kỹ càng tỉ mỉ hơn thì trẫm mới không nói đâu, cho dù mấy người có hối lộ trẫm, trẫm cũng sẽ không nói rằng lần này Hạ Chí và trẫm dùng tư thế quan âm (thụ ngồi lên người công khi công cũng đang ngồi).

[Đam mỹ/ edit] Tà mị bá đạo tổng tài yêu tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ