1.

43 0 0
                                    

Mưa dầm rả rích gần nửa tháng, thời tiết của ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã chuyển biến tốt hơn. Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, trời xanh không mây, trời sáng, không khí trong lành, trời trong gió nhẹ, tựa như tất cả từ ngữ đều có thể dùng để hình dung thời tiết của hôm nay vậy đó. Thời tiết hôm nay thật là tốt, nếu so sánh với thời điểm bọn họ kết hôn đúng là hoàn toàn không giống nhau. Cô còn nhớ rõ lúc cô kết hôn với Ngô Thế Huân, đột nhiên hôm đó xuất hiện một trận mưa rào lớn kèm theo cả sấm chớp nữa, trong đêm tối sấm chớp lại rền vang phảng phất như báo hiệu ngày tận thế sắp đến vậy, đó cũng là ngày mà cô nhớ nhất trong đời.

"Chị dâu, cái này chị vẫn nên đến thả đi."Lý Thanh Viễn, bằng hữu tốt nhất của Ngô Thế Huân cầm hũ tro cốt trong tay đưa về phía Lâm Duẫn Nhi.

Cô nhìn qua "hũ tro cốt" mà Lý Thanh Viễn cầm trong tay, đó là chồng trước của mình, hũ đựng tro cốt của Ngô Thế Huân. Nhưng Duẫn Nhi biết tro cốt trong chiếc hộp kia thật sự không phải là tro cốt của anh ta. Thế Huân chết trong một vụ tai nạn máy bay, máy bay tại Thái Bình Dương nổ tung, cả máy bay rơi vào biển cả, mặc dù đến nay đã ba tháng trôi qua, nhưng vẫn không vớt được một mảnh hài cốt nào.

"Bên trong... Thả cái gì?" Duẫn Nhi nhận thấy giọng nói của chính mình có chút khàn khàn.

"Đây là đồ vật mà anh Thế Huân trước kia giữ gìn nhất đấy, chị muốn mở ra nhìn xem sao?" Lý Thanh Viễn cười khổ cầm chiếc hộp trong tay mình đặt ở sâu trong tay Lâm Duẫn Nhi, "Có lẽ chị sẽ cảm thấy có chút quen mắt."

Duẫn Nhi có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Lý Thanh Viễn, cô nghi hoặc nhìn đối phương một cái, nhưng Lý Thanh Viễn đã quay người rời đi từ lúc nào rồi. Lâm Duẫn Nhi đành phải ôm hộp đi vào mộ bia đằng sau, nơi đây là nơi chôn thả tro cốt của địa phương. Kia là một cái hố hình vuông đã được đào sẵn, đứng tại hai bên là nhân viên công tác phụ trách vùi lấp cầm thuổng sắt với sắc mặt lạnh lùng, giống như chỉ cần cô có động tác buông xuống, bọn họ ngay lập tức sẽ lấp đầy nơi đó vậy.

DN ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay đang vuốt ve hũ tro cốt đậm màu xám xịt này, thiết kế của hũ tro cốt vừa đơn giản vừa mộc mạc, lại không có một vật trang trí dư thừa nào, tựa như người tên Ngô Thế Huân, càng giống năm năm hôn nhân của cô vậy.

Trước khi gả cho Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi với Ngô Thế Huân không có thân thiết cho lắm. Cô biết Thế Huân là đứa con mà Ngô gia đón từ bên ngoài vào. Có người nói hắn là con riêng của Ngô Bách Niên, bởi vì thế hệ này Ngô gia không có con trai nối dõi cho nên mới bị đón trở về kế thừa sản nghiệp. Cũng có người nói Ngô Bách Niên khi học đại học từng yêu một cô gái, hai người sau khi kết hôn có Ngô Thế Huân, chỉ có điều bị Ngô lão gia chia rẽ.

Đối với những lời đồn đại này, Lâm Duẫn Nhi một mực xem như là không thấy, ngoại trừ ngẫu nhiên tham gia mấy bữa tiệc rượu, hai người tình cờ gặp nhau đều chỉ chào hỏi qua loa vài lần, chứ cô và người đàn ông này không gặp nhau quá nhiều.

Lâm Duẫn Nhi là con gái rượu của Lâm gia, thân thể Lâm phu nhân vì suy yếu, sinh hạ Duẫn Nhi xong về sau thì không thể sinh con được nữa. Mặc dù vậy nhưng vợ chồng Lâm thị vẫn tình cảm nồng thắm như thường, dù cho về sau bọn họ không thể sinh con trai, hai người cũng cũng không có vì vậy mà tình cảm bất hòa, với lại bọn họ cũng rất thương Duẫn Nhi, mà cô lại không thích làm ăn, cho nên tất cả thương nhân giới thượng lưu của thành phố S đều biết rằng, về sau ai cưới Lâm Duẫn Nhi, chẳng khác nào đạt được toàn bộ tập đoàn Lâm thị cả.

[𝐒𝐞𝐲𝐨𝐨𝐧] [𝐄𝐃𝐈𝐓]  𝕵𝖊 𝖙'𝖆𝖎𝖒𝖊 𝖙𝖔𝖚𝖏𝖔𝖚𝖗𝖘Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ