2

25 0 0
                                    

Ngô Thế Huân nhìn biểu cảm kinh ngạc của Lâm Duẫn Nhi, trong nội tâm hắn có chút không vui.

Đúng vậy, hai người chỉ mới vừa mới kết hôn, hắn đối với cô ấy chỉ là một người đàn ông xa lạ, đêm hôm khuya khoắt hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của cô ấy, cô sợ hãi và kinh ngạc đều là chuyện dĩ nhiên.

"Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, hãy mau ngủ sớm đi, anh... Anh sẽ ngủ ở phòng khách hôm nay." Ngô Thế Huân nói xong thấy Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu, liền nhẹ nhàng xoay người rồi lập tức rời đi, tựa như quên rằng căn phòng này là phòng tân hôn của hắn vậy.

Sau khi Thế Huân rời đi một hồi lâu, Lâm Duẫn Nhi vẫn không thể từ trong sự kinh ngạc này mà tỉnh lại.

Ầm!!

Ngoài cửa sổ vang đến mấy tiếng sấm sét dữ dội, ánh sáng xuyên qua màn cửa một cách nặng nề, khiến bóng đèn trong phòng cũng không nhịn được mà chớp vài cái.

Lâm Duẫn Nhi đi đến bên cạnh cửa sổ, cô kéo rèm cửa ra một chút, bất động một hồi rồi mới nhìn qua cảnh mưa rào kèm theo mấy tiếng sấm chớp rền vang bên ngoài.

Qua một hồi lâu, ánh mắt cô bỗng lóe lên một tia kiên định, mở hết cửa sổ sát cạnh đất ra, khiến mấy trận gió lạnh kèm theo mấy giọt mưa rơi vào người Lâm Duẫn Nhi. Duẫn Nhi cảm thấy rất lạnh, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là, cảm giác này không phải chứng minh rằng mình không hề nằm mơ chứ?

Lâm Duẫn Nhi nhịn không được tiến về phía trước một chút, cô đi đến bên cạnh ban công, thật thận trọng để bàn tay của mình đưa ra ngoài màn mưa. Hôm nay mưa đặc biệt lớn, trời lại phảng phất, khiến trận mưa lớn hôm nay giống như một trận cuồng phong vậy, chỉ trong chốc lát liền đổ ập xuống nguời cô.

"Ướt hết rồi, quần áo ướt, tóc cũng ướt nữa." Cảm xúc chân thật như vậy khiến tâm trạng Lâm Duẫn Nhi rất rối bời, cô không thể phân biệt được tang lễ với hôn lễ đến cuối cùng cái nào mới là mộng.

Ngô Thế Huân sau khi rời khỏi phòng tân hôn, liền xoay người đi xuống phòng khách, trước khi kết hôn đã hắn cân nhắc vấn đề này rồi, dù sao cũng đã sớm đem hết đồ vật của mình chuyển vào phòng khách. Bên trong phòng ngủ chính hắn chỉ chừa lại một số vật dụng cần thiết, hắn không muốn Duẫn Nhi vì mình cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng vẫn muốn để Lâm Duẫn Nhi từng chút một tiếp nhận mình, cho nên vẫn có lưu lại một phần.

Ngô Thế Huân tắm rửa xong liền ra khỏi phòng tắm, rồi lấy từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ để thay. Hắn có chút không thoải mái lấy ngón tay đè lên huyệt Thái Dương đang đau buốt của mình, mặc dù hôn lễ chuẩn bị rất vội vàng, nhưng thông gia là cả hai nhà Ngô Lâm, cho nên khách vẫn tới rất đông, lại có thể cùng Lâm Duẫn Nhi kết hôn, vì vậy hắn vẫn rất vui vẻ, cho nên lúc tổ chức tiệc cưới có uống nhiều thêm mấy chén.

Ngô Thế Huân thầm chịu đựng ấn ấn chiếc đầu đau của mình đi tới phòng bếp để uống chút nước.

Căn nhà này, là anh mua một năm trước, cũng không lớn lắm, có hai tầng, phòng khách không quá lớn, bên trong nhà chỉ có sáu gian phòng. Trên lầu bốn cái, dưới lầu hai cái, bên ngoài có một cái sân không được coi là quá lớn. Trong sân có nuôi một con chó, con chó này là do Ngô Thế Huân nhặt về từ ven đường, nuôi đã nhiều năm, Ngô Thế Huân cũng rất thích nó, có điều sáng mai nó phải bị đưa đi. Bởi vì Lâm Duẫn Nhi sợ chó.

[𝐒𝐞𝐲𝐨𝐨𝐧] [𝐄𝐃𝐈𝐓]  𝕵𝖊 𝖙'𝖆𝖎𝖒𝖊 𝖙𝖔𝖚𝖏𝖔𝖚𝖗𝖘Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ