Một cái kết khác do tác giả viết.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, Lâm Thần nói vậy là có ý gì?
"Sơ Sơ, cảnh sát sẽ không đến cứu cô đâu."
Lâm Lăng đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, gương mặt lạnh lùng dùng lực tát mạnh một cái vào mặt tôi. Tôi hứng trọn cái tát gương mặt đau tê tái, máu từ mũi tôi chảy ra.
"Đau không?"
Lâm Lăng giống như ác quỷ vậy, hắn vươn tay muốn lau máu cho tôi.
"Đừng chạm vào tôi!" Tôi căm hận nhìn hắn ta nói.
Gương mặt này thật giống Lục Ngôn, hễ nhìn là tôi lại nhớ đến những đau đớn mà Lục Ngôn đã phải chịu đựng trước khi chết. Bị cắt đứt chân tay, sắp chết rồi vẫn cầu xin hai tên ác quỷ này tha cho tôi. Tôi hoàn toàn không tin lời của Lâm Lăng và Lâm Thần, cảnh sát nhất định sẽ đến hòn đảo này.
Lâm Thần cười lớn, cười chảy nước mắt giống như vừa nghe được một câu chuyện cười nhảm nhí vậy.
Lâm Lăng: "Bạch Sơ, không có cảnh sát đâu, từ đầu đến giờ đều không có."
Câu nói này khiến tôi chết lặng.
"Tại sao...." Tôi khó khăn thốt ra hai chữ.
"Tại sao?"
Lâm Lăng và Lâm Thần đứng dậy cúi đầu xuống nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý hận. Nhưng rõ ràng tôi không làm gì sai hết, tôi là nạn nhân mà?
"Đương nhiên bởi vì chúng tôi không phải là tội phạm giết người, chỗ này cũng chẳng phải đảo gì cả." Lâm Lăng lạnh lùng nói.
Tôi sững sờ nhìn hai người họ, không hiểu họ đang nói cái gì. Vừa nãy, rõ ràng chính miệng hai người họ thừa nhận mình là hung thủ giết người, nhưng bây giờ họ lại nói không phải. Còn nữa, ở đây rõ ràng là đảo, nhưng bọn họ lại nói không phải. Còn cả lời của cảnh sát nói cũng bị hai người họ phủ nhận.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ trong lòng không hề tin lời họ nói. Hai tên ác ma này nhất định đang trêu đùa tôi. Tôi nắm chặt bàn tay, nhìn bọn họ.
"Đủ rồi, các người có thể giết tôi, nhưng chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt đi."
Cách thời gian tôi báo cảnh sát sắp qua một tiếng đồng hồ rồi, chắc chắn cảnh sát sắp đến rồi. Đáy lòng tôi dấy lên tia hi vọng, Lâm Thần và Lâm Lăng nhìn nhau, tôi thấy được sự chế nhạo trong mắt bọn họ. Đột nhiên, đầu tôi lại có một luồng điện chạy qua, điện lần này còn mạnh hơn lần trước gấp nhiều lần, tôi đau đến nỗi toát đầy mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu nào. Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của tôi, bọn họ vô cùng hưng phấn.
"Bạch Sơ, bây giờ có 10 nghìn người bỏ phiếu chặt ngón tay cô." Lâm Lăng đột nhiên nói.
Cái gì... 10 nghìn người?
Không đợi tôi kịp phản ứng lại, Lâm Lăng mạnh mẽ đi đến túm lấy bàn tay tôi. Sức của hắn ta rất lớn, tôi hoàn toàn không thoát ra được. Tôi hét lên, giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng sau đó một cơn đau khiến tôi cảm giác mình sắp ngất đến nơi rồi truyền đến, ngón tay của tôi bị chặt đứt rồi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Zhihu] Đừng nói, tầng dưới có người.
Короткий рассказViết một câu chuyện bằng câu mở đầu: "Suỵt, đừng nói, tầng dưới có người." Bạch Sơ đang ngủ say thì bị đánh thức bởi bạn trai. Anh ta bịt miệng cô, nói tầng dưới có người. Nhưng đèn do chính tay cô tắt, hiện tại đang được bật, chứng tỏ có người lẻn...