Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng rất quen thuộc.
Phòng y tế của trường.
Một màu trắng rất buồn bao lấy thân thể tôi, tựa như muốn nhấn chìm tôi vào đó. Điểm sáng duy nhất trong căn phòng trắng tinh, đơn điệu ấy là mấy bông hoa cẩm chướng héo rũ trong chiếc bình nâu đặt cạnh chiếc khay inox sơn trắng nham nhở ai đó quên chưa ném đi.
Chính xác là quên chưa ném đi, bởi vì cách đây một tuần, khi tôi vào đây do tụt huyết áp đã thấy nó rũ rượi như vậy rồi. Haizzz, ai bảo trường trả lương cho phụ trách y tế ít thế làm gì chứ? Lâu lâu có vấn đề phụ trách thần thánh mới xuất hiện trên trường thôi, còn bình thường... học sinh nào ốm mệt, chán học, lười về... thích cứ vào phòng y tế mà nằm, chả ai thèm quản!Nhìn qua liền biết tần suất vào phòng y tế của tôi khá cao. Tuần 1, 2 lần là chuyện quá bình thường tại cái tính tôi nó thế, hậu đậu, vụng về, đụng đâu hỏng đó, đã thế còn hay chơi ngu, chơi liều nữa chứ.
Ví dụ như sáng nay!
Sáng nay chính là một minh chứng hoàn mỹ cho độ chơi ngu của tôi. À không, cũng không phải tôi chơi ngu gì, tất cả là tại con bé Linh lớp A9! Con rồ ất ấy chẳng hiểu sao lại ghét tôi đến thế, chắc tại từng đụng mặt nhau và trở thành đối thủ một mất một còn trong các cuộc thi, thể như: "Hái hoa dân chủ cấp trường"; "rung chuông vàng cấp khối"; "học sinh ba tốt cấp xã"; "học sinh giỏi huyện, tỉnh"... nên máu ăn thua và thù địch ăn sâu vào máu nó. Ờ, máu tôi nữa, tôi việc quái gì phải ưa một đứa lúc nào cũng thách thức mình chứ? Nói thật, nhìn nó tôi đã thấy phiền chứ đừng nói bạn bè thân thiết quái gì. Vậy nên sáng nay, khi tôi vừa dắt xe ra cửa liền đụng ngay cái bản mặt vênh váo của nó. Đấy, trộm vía lắm, hai đứa chúng tôi ở cùng một khu, tình cảm quá, ngọt ngào quá, đúng là chân dẫm nhầm cứt chó nên mới đen thế này!"Mày lầm bầm cái gì như con dở hơi thế?" Linh kéo chậm tốc độ con xe đạp chiến của mình lại, khinh thường cười nhạt "Đua xe không em êiii, đứa nào thua là con ngu!"
Dứt lời, nó phóng thẳng. Tôi dĩ nhiên không muốn làm "con ngu" nên lập tức lao lên xe, vèo ra cổng, đến cả cửa cũng không thèm khép lại làm chị gái ngồi trong nhà gào lên í ới. Úi xời, thôi đi bà chị ơi, đằng nào 2 phút nữa chị chả đi làm! Không thèm quan tâm đến mấy lời cảnh cáo của chị, tôi cong đít đạp xe, tưởng như mình có thể hóa chiếc xe đạp thân yêu của mình thành tên lửa được!
Với tất cả sự quyết tâm của mình, ừm... là với tất cả năng lực của chiếc xe mini Nhật mới mới đúng, tôi đã vinh quang bắt kịp con xe cũ nát, cà tàng, suốt ngày bảo dưỡng bảo trì của "con ngu" nào đó."Sao nào?" Tôi học theo điệu bộ của Linh, vênh mặt cười nhạo nó "Bây giờ thì ai là con ngu của mami i i nào??"
"Câm mồm đi! Chưa biết con nào mới là con ngu đâu, hớ hớ..." Con nhãi ranh cười nhạt, dựng xe lấy vé rồi chạy biến vào lớp A9 ngay đầu hành lang.
Chết thật!
Chắc chắn là kế của con Linh!
Lớp tôi nằm ở dãy nhà A, trên tầng 3, còn A9 nằm ngay cạnh dãy nhà gửi xe nên đi phát một là vào. Con bé này chắc chắn muốn tôi chờ nó để vênh váo nên mới cố ý bảo đua gì gì đó... Nhìn đồng hồ, chuẩn 7h18 phút! Trời ơi! Muộn rồi! Trống vào lớp đã đánh được 3 phút rồi!Không kịp nghĩ cái gì, tôi ôm lấy cái cặp to đùng to đoàng và cả cơn chóng mặt vừa đến do cái bụng đói hành hạ mà lao ra khỏi nhà xe, và đến lúc tới khúc quanh thì... Ối giời ôi!
Sao bay đầy trời, không cần phải nghĩ đến việc lấy cớ gì để được vào lớp, cũng không cần lí do lí trấu cho chuyện đi học muộn nữa rồi. Ha ha...
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Đừng Bỏ Tôi Lại!
Teen FictionTên Truyện: Đừng Bỏ Tôi Lại! Tác Giả: SuMonster ° (SM098*) Thể Loại: Thanh xuân - Vườn trường, Sến sẩm, BE. Văn án: Cậu bạn thân nhất trên đời - Hoàng Long của tôi - đột nhiên "biến mất" sau khi hai đứa cãi nhau một trận vớ vẩn vô cùng. Rốt cuộc cậu...