Chương 15

37 5 0
                                    

Vị bác sĩ già thở dài một hơi, cuối cùng cũng đồng ý dùng 5 phút quý giá để nói sơ lược chuyện của Hoàng Long cho tôi biết.

Vốn dĩ vị bác sĩ này và ông nội của Hoàng Long có quen biết, bố của bác sĩ và ông nội cậu ta cùng đi chiến dịch Campuchia, là anh em vào sinh ra tử. Chính vì thân quen nên việc xấu trong nhà Hoàng Long ông ấy hầu như đều biết cả. Rằng bố cậu ta đổ đốn ra sao, mẹ cậu ta lạnh nhạt bỏ sang Đức cặp với người khác và đã có 4 đứa con riêng thế nào. Không chỉ thế, việc ông nội Hoàng Long đột quỵ cùng tình huống nguy cấp của cậu ta lúc này bác sĩ đều nằm lòng cả...
Bác sĩ hỏi tôi có quan hệ thế nào với Hoàng Long, còn nhờ tôi khuyên nhủ cậu ta nhập viện, hiện tại đa số liệu pháp đã không còn có ích với Hoàng Long nữa, nhưng nếu nhập viện điều trị có thể giảm bớt được đau đớn trong khoảng thời gian cuối cùng này. Ông cũng nói rõ với tôi, việc mẹ Hoàng Long quay lại đón cậu ta sang Đức là không thể. Mẹ cậu ta bên đó chật vật với bốn đứa con thơ, lại vướng phải ông chồng mới nát rượu, còn đâu tiền bạc và thời gian dành cho Hoàng Long? Tất cả chỉ là một lời hứa suông, một lời dối trá mà thôi.

Tôi có thể nói gì với Hoàng Long đây?
Cậu ta bấu víu vào lời hứa với mẹ để tiếp tục tồn tại, lẽ nào tôi có thể nói thẳng vào mặt cậu ta rằng người phụ nữ tệ bạc ấy vĩnh viễn không quay lại, cậu ta hãy tỉnh táo lên đi?

"Bên cạnh Hoàng Long không còn ai cả." Bác sĩ già chán nản ngả lưng ra ghế "Nó cứng đầu quá, bác lại không phải người thân ruột thịt nên không thể ép nó làm gì."

"Nhưng nếu cháu ở đây, bác đoán quan hệ giữa cháu và thằng nhóc nhất định rất tốt. Cháu có thể?..."

Tôi có thể?
Không, tôi không chỉ có thể mà còn là phải làm được. Tôi nhất định phải thuyết phục được Hoàng Long nhập viện, cậu ta cần ở đây chứ không phải nước Đức trong mơ nào đó.

(✖╭╮✖)


Lúc tôi về thì Hoàng Long đã vào phòng riêng làm gì đó. Tôi không vội vào đó tìm cậu ta mà chạy xem chị Liên nấu nướng. Bố mẹ sắp về nên chúng tôi nhanh tay hoàn thành nốt mấy món ăn đơn giản, bày biện gọn gàng lên bàn. Ban đầu tôi dự tính nói với chị Liên chuyện của Hoàng Long, định hỏi xem chị ấy có cách nào hợp tác cùng tôi đưa cậu ta vào bệnh viện hay không. Nhưng sau lại nghĩ đến chuyện tính cách của Hoàng Long nên tôi lại thôi. Nếu giờ nói với tất cả mọi người việc ở viện, tôi chỉ sợ Hoàng Long sẽ giận tôi và bỏ đi âm thầm. Nếu cậu ta đi rồi, tôi biết tìm cậu ta ở đâu đây? Mất nhiều hơn được vậy tôi không dám thử đâu.

Được một lúc thì bố mẹ về, tôi gọi Hoàng Long ra cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Bữa ăn bình thường như mọi khi, bố mẹ, chị Liên pha trò hài hước, cũng kể lại chuyện ở công ti và hỏi chúng tôi xem hôm nay ở nhà làm những việc gì. Hoàng Long kể lại chuyện tôi giải sai một đề hóa ba lần liên tiếp, tôi cũng bóc phốt cậu ta pha màu làm vỡ cái đĩa của mẹ... cả nhà đều vui vẻ cười đùa nhưng tuyệt nhiên không ai biết chuyện chiều nay Hoàng Long phải vào viện vì chảy máu mũi hết.
Cậu ta nhìn tôi vẻ cảm kích, tôi không đáp lại, vừa giả bộ gắp đồ ăn vừa đá chân cậu ta dưới gầm bàn. Vậy là mặc kệ mọi người tập trung xem thời sự trên tivi, hai đứa nhãi con chúng tôi chú ý hết sức vào trận chiến căng thẳng dưới gầm bàn. Chẳng ai chịu ai, đẩy qua đẩy lại tới khi bị chị Liên phát hiện và... chiến tranh ba bên bùng nổ mới thôi!

[FULL] Đừng Bỏ Tôi Lại!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ